“Sợ?” Tưởng Kính Phong rũ mắt nhìn cô.
Nghiêm Hân Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Không sợ, nhưng có chút hoảng.”
“A.” Anh cười, không nói chuyện, ôm cô đi vào, trở tay đóng cửa, liền cảm nhận được cơ thể cô run rẩy.
Anh buông tay ôm bả vai cô ra, cắm thẻ phòng, bước vào bên trong nói một cách tự nhiên: “Em đi tắm trước đi.”
Nghiêm Hân Nhiễm đi phía sau anh, bước chân dừng lại một chút, nhìn thấy Tưởng Kính Phong đem áo khoác cởi ra, tùy tay ném lên sô pha kề sát đuôi giường.
Trước sô pha là một bàn trà tròn nhỏ, đối diện là chiếc TV màn hình lớn.
Mang theo khẩn trương, tầm mắt Nghiêm Hân Nhiễm cố tình tránh né Tưởng Kính Phong đang ngồi ở mép giường, chậm rãi quan sát căn phòng.
Vách tường hoa vàng sẫm, bàn làm việc cùng máy tính dựa vào tường, bàn trà nhỏ trước cửa số sát đất cùng với…….Đó là……một chiếc xích đu sao?”
Tưởng Kính Phong từ tủ đầu giường cầm một hộp thuốc lá, xé mở, rút ra một điếu, châm lửa đặt ở hàm răng, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, thấy Nghiêm Hân Nhiễm vẫn đứng ở cửa ra vào, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ sát đất.
Anh theo bản năng nhìn qua, là một chiếc ghế treo màu trắng lót nhung xanh.
Dù bề ngoài có thâm trầm đến đâu, thì cô gái nhỏ vẫn là một cô gái nhỏ…..
“Thích?” Anh nói với một nụ cười.
Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng đem tầm mắt trở lại trên người Tưởng Kính Phong, “Rất đẹp, là xích đu sao?”
“Xem như vậy đi.” Tưởng Kính Phong nói, phun ra một hơi thuốc, “Thích thì đem cặp sách bỏ xuống, ngồi lên xem nó có ý nghĩa gì.”
Nghiêm Hân Nhiễm nhấp môi khô khốc, đi đến ghế sô pha ở cuối đuôi giường, cởi cặp sách, đi về phía ghế treo bằng mây tre trước cửa sổ sát đất.
Nghiêm Hân Nhiễm đi đến trước ghế treo, bàn tay nhỏ nhẹ nắm lấy ngà voi trắng ngà, sau đó cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống tấm nệm dày mềm mịn màu xanh lam, rồi mới chậm rãi ngồi lên.
Ghế treo nhẹ nhàng đong đưa, ngay sau đó liền ổn định, ngón chân Nghiêm Hân Nhiễm rơi xuống thảm nhẹ đẩy, ghế treo lập tức lại đung đưa.
Khóe môi cô bất giác cong lên, cơ thể ngả về phía sau, mũi chân chạm xuống thảm dày, trên người hơi thở không hề yên lặng cùng sự cẩn thận, ngược lại lộ ra sự trong sáng của cô gái.
Tưởng Kính Phong nghiêng người, dựa vào đầu giường, hơi híp mắt nhìn cô, anh nâng điếu thuốc ở tay trái lên, hít một hơi thật sâu, phun ra sương khói.
Qua làn khói đang từ từ lan tỏa trong không khí, Nghiêm Hân Nhiễm ngồi ở ghế treo trước cửa sổ sát đất, làm anh nghĩ tới những con chim được nuôi dưỡng,….chính là……bộ đồng phục học sinh đó có chút chướng mắt……
“Đem tóc buông xuống.” Tưởng Kính Phong bỗng nhiên nói.
Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn người, có chút nghi hoặc giơ tay đem dây cột tóc kéo xuống.
Mái tóc đen dài xõa ra, làm gương mặt non nớt của cô nhiều thêm một chút kiều mị.
Khóe môi Tưởng Kính Phong gợi lên một độ cong vừa lòng, “Đồng phục học sinh cũng cởi.”
Thần kinh của Nghiêm Hân Nhiễm lập tức căng chặt lên, nhưng chỉ do dự hai dây, cô vẫn ngồi ở ghế treo, kéo khóa đem đồng phục cởi ra, mà khóe môi với độ cong vừa lòng của Tưởng Kính Phong nháy mắt cứng đờ.
Cô bên trong mặc một chiếc áo thun cao cổ màu nâu, đó là bình thường, nhưng chiếc áo lông ngực màu hồng là cái quỷ gì?!
Nháy mắt bị chiếc áo ngực màu đỏ tươi đâm thủng, Tưởng Kính Phong nhíu mày, “Em đang mặc cái gì?”
“Hả?” Nghiêm Hân Nhiễm nghi hoặc, cầm đồng phục học sinh cúi đầu nhìn chính mình.
“Tôi nói là cái áo lông kia.”
“Nga, áo ngực.”
“Tôi biết là áo ngực, nhưng ý tôi là……” Tưởng Kính Phong nghẹn nghẹn, “Sao em lại mua cái màu sắc đấy?”
“Hàng giảm giá trong siêu thị, đồ len chỉ 39.9 tệ, rất ấm áp.”
“……” Tưởng Kính Phong chớp chớp mắt nhìn cô, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ cúi đầu, hít một hơi thuốc lá rồi đứng dậy, “Tôi đi tắm trước.”
Nghiêm Hân Nhiễm không hé răng, nhấp môi đứng tại chỗ nhìn anh đổi giây sau đó đi vào phòng tắm.
Chớp mắt cửa phòng tắm đóng lại, cô không nhịn được quay đầu cười nhẹ ra tiếng.