Dì Trương còn muốn nói cái gì, chợt chú ý tới chiếc áo thun cô mặc, không khỏi nhíu mày, “Cháu không mặc áo ngoài sao?”
“Mặc, cháu mặc áo đồng phục.” Nghiêm Hân Nhiễm kéo khóa cặp sách ra, lấy chiếc áo đồng phục trước đó đã nhét vào, giũ thẳng rồi khoác lên người.
Vẻ mặt dì Trương khó hiểu, “Đứa nhỏ này, có quần áo lại không mặc, không lạnh sao?”
Nghiêm Hân Nhiễm một bên mặc áo một bên cười trả lời, “Vừa rồi cháu đi vào Trần ca có nhắc nhở, ông chủ ở đây, đồng phục của cháu dễ thấy, lo lắng ông chủ nhìn thấy hỏi sao lại có học sinh ở đây thì không tốt lắm.”
Dì Trương lập tức hiểu được, “Vẫn là Trần Húc cẩn thận, dì cũng không nghĩ đến……Đúng rồi, lúc cháu đi vào có nhìn thấy ông chủ không?”
Đầu Nghiêm Hân Nhiễm hiện lên bộ dáng người đàn ông cầm bật lửa gõ nhẹ vào nút ô đặt cược, dừng lại một giây mới hơi cong môi lắc đầu, “Con chưa nhìn qua ông chủ, nhìn thấy cũng không biết có phải không…..”
“Mặc một chiếc áo lông vũ màu xám.”
“Ồ….Cháu có nhìn thấy, nhưng ngồi ở khu A bên kia, cháu không thấy rõ.”
Nghiêm Hân Nhiễm dứt lời, Lưu Lệ Quyên vẫn luôn không hé răng bỗng nhiên mở miệng nhìn dì Trương nói: “Này, đừng nói nữa, tôi thật sự không nghĩ tới ông chủ còn trẻ như vậy.”
Dì Trương cười, “Còn trẻ, hơn nữa nhà cậu ta còn có mấy cái nhà, có hai nơi lớn hơn ở đây, năm trước tôi có đi đến sơn trang làm việc vài ngày, trang trí rất sang trọng…..”
“Bên kia có phải đánh lớn hơn hay không?”
“Chắc chắn, cô làm việc ở đây gần nửa năm, lần đầu tiên mới nhìn thấy cậu ta đến nơi này, vì sao, chinh là vì cảm thấy quá nhỏ, cậu ta không để trong lòng, tới cũng rất ít, thời điểm tình cờ tới, cũng không phải ngày cô đi làm.”
Lưu Lệ Quyên thổn thức, trận này thua mỗi ván đều mất một đến hai trăm vạn, thể nhưng không bỏ trong lòng……
Thấy vẻ mặt Lưu Lệ Quyên kinh ngạc, dì Trương lại nói: “Đây đã tính là gì, nhà cậu ta kinh doanh không chỉ cái này, còn mở khách sạn, KTV, còn có ba nhà máy, tôi nghe nói….”
Lưu Lệ Quyên lắng nghe một cách thích thú, mà Nghiêm Hân Nhiễm lặng lẽ lấy ra sách bài tập, sau đó cầm một miếng táo, kéo cái ghế nhỏ trước bàn trà, ngồi xuống bắt đầu làm bài tập.
Quả nhiên, mẹ cô quan tâm đến mấy lời đàm tiếu của ông chủ hơn là sự ấm ức của cô…..
Đêm nay Nghiêm Hân Nhiễm làm xong bài tập về nhà cũng không đi theo ra hỗ trợ quét dọn, không phải cô sợ bị ông chủ nhìn thấy, bởi vì ông chủ không có ngồi lâu liền rời đi.
Cô sợ Bạch chủ quản chú ý tới cô, dù sao cô cũng cảm thấy thái độ của Bạch chủ quản đối với cô không quá tốt, rất lo lắng nhìn thấy cô lại đột nhiên nảy ra ý tưởng gì.
Mãi cho đến 12 giờ đêm, sau khi Bạch chủ quản trở về nghỉ ngơi, Nghiêm Hân Nhiễm vẫn luôn ở phòng chứa đồ mới lấy khăn lông cùng bản chải, kem đánh răng chạy đến bồn rửa tay bên ngoài.
Tẩy rửa xong cô trở lại phòng chứa đồ, thu mình vào trong góc sô pha, dựa vào tay vịn ngủ.
Dì Trương nhìn áo mỏng Trương Hân Nhiễm mặc trên người, lại nhìn Lưu Lệ Quyên giống như không lo lắng việc gì xem TV, ở trong lòng không khỏi thở dài, đem cái thảm dùng để đắp chân buổi tối đặt lên người Nghiêm Hân Nhiễm.
Nghiêm Hân Nhiễm nhắm mắt lại còn chưa ngủ, đầu ngón tay khẽ bấu vào tay vịn sô pha, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nếu……Mẹ cô là dì Trương thì tốt rồi……