Hơi thở phả lên má cô có chút nóng, giọng nói cố tình đè thấp, Nghiêm Hân Nhiễm chỉ cảm thấy da thịt cùng tai nóng hầm hập, hai bàn tay cọ xát qua lại……
Tóc gáy cô dựng đứng, hô hấp cứng lại, cơ thể chợt cứng đờ.
Nghiêm Hân Nhiễm trúc trắc phản ứng lại lấy lòng Tưởng Kính Phong, có lẽ là bởi vì mối quan hệ với Diệp Tang, anh phát hiện gần đây bản thân rất mê loại ngây ngô này.
Khóe môi anh dương căng cao, giọng nói lại thấp xuống hai phân, “Không muốn?”
“……” Không muốn sao?
Không hẳn là như vậy…..Đây vốn là sự phát triển mà cô mong đợi, chỉ là tới quá đột ngột, làm cô có chút trở tay không kịp, huống chi……
Cô hơi nghiêng đầu, cùng anh kéo ra một chút khoảng cách, “Anh đã trả tiền rồi.”
Tưởng Kính Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô thì sửng sốt, dáng vẻ Diệp Tang lập tức biến mất, anh nhịn không được quay đầu bật cười.
Không chỉ nghe lời, mà còn rất thú vị, vừa lúc hiện tại bên người anh thiếu một người như vậy…….Cũng không biết có thao được không…….
Anh dập tắt điếu thuốc, nói với Trần Cương: “Đi khách sạn.”
Giọng nói Tưởng Kính Phong vừa rơi xuống, nhịp tim của Nghiêm Hân Nhiễm lỡ nhịp, cuối cùng hiện tại ‘ đi khách sạn ’ là không còn ý nghĩa như lúc trước…….
“Không đi thu dọn đồ sao?” Cô nhíu mày hỏi, giọng nói có chút run rẩy, mà Trần Cương đã quay đầu xe.
Tưởng Kính Phong có thể nghe ra trong giọng nói của cô có chút thấp thỏm, cũng hiểu cô nguyện ý làm cùng hoàn toàn buông bỏ là một chuyện, dù sao cô cũng nói qua, cô là lần đầu tiên.
Anh cong môi, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cảm giác lạnh như băng lập tức xuyên thấu lòng bàn tay, khiến cho những khó chịu cùng nóng rực vây quanh trong lòng giảm xuống không ít.
Động tác này của Tưởng Kính Phong thập phần giống như trấn an, Nghiêm Hân Nhiễm chỉ cảm thấy bàn tay lạnh băng được anh bao bọc, ấm áp, cảm xúc thấp thỏm giảm bớt.
Cảm thấy cơ thể dưới cánh tay thả lỏng hơn một chút, đáy mắt Tưởng Kính Phong hiện lên một mạt ý cười, “Vừa rồi không phải đi xã giao sao, không ngờ đám Trương tổng cho uống nhung hươu ngâm Chi Da^ʍ dương hoắc, hiện tại có chút cao.”
Giọng anh vừa rơi xuống, Nghiêm Hân Nhiễm mới vừa thả lỏng lại lập tức căng chặt.
Nụ cười trong mắt Tưởng Kính Phong càng đậm, ánh lửa ẩn trong đôi mắt màu đen càng trở nên mạnh mẽ, “Em biết đó là gì không.”
Không phải câu nghi vấn, vẫn là câu khẳng định, khuôn mặt của Nghiêm Hân trở nên nóng bừng.
Cô hé mở môi, nửa ngày mới thốt ra một câu, “Rượu lộc nhung trên TV cùng truyện tiểu thuyết có miêu tả ngắn gọn.”
Còn miêu tả ngắn gọn……
“Ha ha ha ha ——” Cô muốn anh cười chết sao?!
Nghiêm Hân Nhiễm đương nhiên biết anh đang cười mình, mặt càng nóng hơn, cô hơi cúi đầu, nhưng người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì cô biết, anh không phải bỗng nhiên coi trọng cô nên mới muốn cùng cô làm, mà là anh uống rượu xong, đơn thuần là muốn nhận hàng…..
Hơn mười phút sau, Tưởng Kính Phong ôm Nghiêm Hân Nhiễm đi vào khách sạn.
Khách sạn nhà mình, không cần phải đăng kí, Tưởng Kính Phong cầm chìa khóa mang theo Nghiêm Hân Nhiễm đi vào trong thang máy.
Trần Cương không đi theo, mà là giải thích với người quản lý, nhìn về phía cửa thang máy vừa mới đóng lại, lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ khi có người gặp họa.
Chỉ với cơ thể nhỏ bé của Nghiêm Hân Nhiễm căn bản không thể chịu nổi bị Phong ca lăn lộn, hống chi hôm hay Phong ca còn uống rượu lộc nhung, cô xứng đáng……
Nghiêm Hân Nhiễm lần đầu tiên đến loại địa phương này, nguyên nhân còn đặc biệt như vậy, toàn bộ hành trinh đều cúi đầu, tùy ý để Tưởng Kính Phong ôm vai cô đi tới cửa phòng.
Khi Tưởng Kính Phong mở cửa phòng, phát ra ‘ cạch ’ một tiếng vang nhỏ, Nghiêm Hân Nhiễm vẫn luôn có chút hoảng hốt, trái tim đột nhiên co rút lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Cửa bị đẩy ra, tấm thảm dày trải dài, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt trong túi áo đồng phục.
Dù không mâu thuẫn, nhưng vẫn sẽ hoảng sợ……