Bên trong xe, Trần Cương cúi đầu ngời ở ghế phụ chơi điện thoại, mà Nghiêm Hân Nhiễm ngồi ở phía sau đang cúi đầu chơi ngón tay.
Bỗng nhiên cửa ghế sau bị mở ra, Nghiêm Hân Nhiễm theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Tưởng Kính Phong ngồi vào.
Cô hơi giật mình, dừng một giây mới vội vàng dịch sang bên cạnh, mà Trần Cương ngồi ở ghế phụ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Kính Phong một bên ấn cửa sổ xe, một bên nhìn Trần Cương nói: “Cậu lái xe đi.”
Không phải nói chỉ uống một chén sao?
Trần Cương tuy rằng có chút ngốc, nhưng vẫn đáp ứng cất điện thoại vào túi quần, người trực tiếp dịch sang ghế lái.
Lúc trước ăn cơm, Tưởng Kính Phong nói muốn giúp Nghiêm Hân Nhiễm thu dọn đồ đạc, cho nên hắn cũng không hỏi muốn đi đâu, trưc tiếp khởi động xe rời đi.
Nhắc tới tốc độ xe, gió lạnh tràn vào phía cửa sổ xe Tưởng Kính Phong ấn xuống, đồng thời cũng thổi lên mặt anh.
Nhưng cũng không có gì, khí nóng vừa rồi ở cửa không chỉ không giảm xuống, ngược lại gặp gió, dường như càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Người anh rất nóng, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm mặc quần áo không tính là nhiều, không chỉ rụt vai mà còn kéo cổ áo đồng phục lên.
Tưởng Kính Phong cảm nhận được động tác của cô, anh quay đầu, thấy cô giống như chim cút nhỏ tựa lưng ở cửa xe, anh nhíu mày đem cửa sổ xe đóng lại, “Lạnh sao không nói?”
Nghiêm Hân Nhiễm nhận ra từ lúc anh lên xe tâm tình không tốt, cô nhỏ giọng trả lời, “Thật ra còn tốt.”
Tưởng Kính Phong nâng điếu thuốc trong tay lên, quay đầu nhìn cô, “Em rất sợ tôi?”
“Không có.”
“Không có ngồi xa như vậy, em tựa vào cửa làm gì?”
“……” Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng thẳng lưng, di chuyển người dịch về phía anh một chút, dùng hành động tỏ vẻ cô không sợ anh.
“A.” Tưởng Kính Phong bị động tác của cô có chút không nhịn xuống được, cười khẽ hỏi: “Không phải vừa rồi tôi ôm em, em run cái gì?"
“……” Anh cảm nhận được?
Nghiêm Hân Nhiễm có chút khó xử, nhìn anh giật giật môi, cuối cùng cô không mở miệng.
Không phải không thể nói nhớ tới cảnh Triệu Văn Hải cưỡng bức cô, mà không thể bởi vì anh bỗng nhiên ôm cô……
Do dự hai giây, Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt xuống, tiến đến ngồi cạnh Tưởng Kính Phong, tay nhỏ run rẩy nắm lấy cánh tay anh.
Tưởng Kính Phong sửng sốt, ngay sau đó Nghiêm Hân Nhiễm kéo tay anh lên, hơi nghiêng người đem cánh tay anh đặt lên vai mình, ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi không sợ anh.” Anh mắt cô thẳng thắn thành khẩn, ánh sáng tối tăm làm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô càng thêm mơ hồ.
Tưởng Kính Phong cười, đã có chút không biết là do ánh sáng, hay do ly rượu kia, hoặc có thể là anh thực sự xúc động, đáy lòng anh ẩn ẩn có cái gì đi xuống bụng cùng dâng lên trán……Là du͙© vọиɠ…..
“Không nghĩ tới em còn rất sẽ.” Anh mở miệng, giọng nói có chút khàn.
Nghiêm Hân Nhiễm nghi hoặc, “Sẽ cái gì?”
Anh mở bàn tay mình đặt lên vai cô, nhẹ nắm lấy bờ vai gầy của cô.
Là thật sự rất gầy, giống như tờ giấy, cảm giác chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp nát……
Nghiêm Hân Nhiễm cau mày, “Muốn chứng minh một việc, hành động không phải phương thức tốt nhất sao?”
“A……” Nếu không phải đã điều tra gia đinh cô, anh thật sự cảm thấy cô đang giả vờ.
Nhưng…… Không thể phủ nhận, anh rất thích câu trả lời này của cô……
Tưởng Kính Phong thu lại nụ cười, bỗng nhiên tựa sát vào vai cô, “Nếu muốn chứng minh, thì phải chứng minh triệt để, vừa lúc tôi không có việc, hơn nữa cũng muốn làm.”