- 🏠 Home
- Sắc
- Tình Cảm
- Muốn Ôm Anh
- Chương 47: Rượu này....có chút thứ
Muốn Ôm Anh
Chương 47: Rượu này....có chút thứ
“Trương tổng, không phải muốn uống một ly sao?” Tưởng Kính Phong mở miệng.
Trương Quảng Toàn phục hồi lại tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt, cười vươn tay làm động tác mời, “Đi đi đi, lão Tiền, Ngụy tổng bọn họ đều chờ cậu.”
Tưởng Kính Phong rũ mắt đi vào phòng, bên trong có bảy người đang ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc, sau khi chào hỏi, người chủ trì Trương Quảng Toàn tự mình tới rót cho anh một chén rượu.
Chén rượu sứ trắng, vừa vặn đầy một chen, Tưởng Kính Phong không muốn ngồi ngốc ở đây, bưng chén rượu lên nói: “Hôm nay tồi còn có việc phải đi trước, tôi mời mọi người một ly.”
Tuy rằng anh nói như vậy, mấy vị ngồi ở đây ai cũng lớn tuổi hơn anh, nhưng mặt mũi cũng không lớn bằng anh.
Thấy anh đã uống cạn, một bên khen anh tửu lượng tốt, một bên cũng uống cạn chén rượu của mình.
Nhưng sau khi Tưởng Kính Phong nuốt rượu xuống, không khỏi cau mày.
Anh nhẹ nhàng thở ra mùi rượu, đồng thời đem chén đến trước chóp mũi ngửi, quả nhiên ngửi được một chút mùi thuốc cùng mùi tanh……
“Đây là rượu gì?” Tưởng Kính Phong nhìn về phía Trương Quảng Toàn.
Trương Quảng Toàn nhìn anh chớp mắt vài cái, “Thượng đẳng nhị giang ngâm chi da^ʍ dương hoắc*.”
*Da^ʍ dương hoắc (tên khoa học là epimedium, thuộc họ hoàng liên gai - Berberidaceae) là một trong những vị thuốc bổ dương của y học cổ truyền. Đây là lá phơi hay sấy khô của nhiều loại cây thuộc chi Epimedium như da^ʍ dương hoắc lá to, da^ʍ dương hoắc lá mác, da^ʍ dương hoắc lá hình tim, da^ʍ dương hoắc có lông mềm...Có tác dụng ôn thận, tráng dương, chất kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©
“…… Trương tổng, ông chơi tôi?”
“Ha ha ha ha, tôi biết cậu nhất định không dùng được, nhưng mấy lão già chúng tôi sao có thể so được với cậu?” Trương Quảng Toàn cười trả lời, những người khác cũng cười, rõ ràng hiểu lầm từ ‘ chơi ’ Tưởng Kính Phong nói.
Tưởng Kính Phong không tỏ ý kiến, giật giật môi dưới, “Lần sau dùng loại rượu này nói với tôi trước một tiếng, tôi sẽ bảo lão Triệu lấy thêm một chai khác đến đây.”
Anh vừa dứt lời, tiếng cười trong phòng liền lắng xuống, thậm thậm chí trở nên có chút an tĩnh.
Mọi người lúc này mới ý thức được anh nói từ ‘ chơi ’ vừa rồi rốt cuộc có ý gì, hơn nữa nhìn anh rất không cao hứng.
Trương Quảng là người xấu hổ nhất, không biết nói cái gì, Tưởng Kính Phong đã buông chén rượu xuống.
“Trương tổng, ông chủ Tiền, Ngụy tổng, tôi đi trước, hôm nào tôi làm chủ."
Tưởng Kính Phong dứt lời xoay người liền ra khỏi phòng, sau khi liếc mắt nhìn vài cái, ông chủ Tiền mở miệng, “Hình như tức giận.”
Sắc mặt Ngụy tổng có chút không tốt nhìn Trương Quảng Toàn, “Làm sao vậy, chỉ một chén rượu, A Phong sao lại keo kiệt như vậy.”
“A.” Trương Quảng Toàn hừ lạnh, một phen ôm lấy bạn gái nhỏ mới Dương Linh, “Tôi đây không phải giúp cậu ta trợ hứng sao? Các ông không nhìn thấy cô gái nhỏ mà hôm nay cậu ấy dẫn đến đâu, nếu là tôi, tôi có thể chơi cả đêm.”
Ngay khi lời vô nghĩa nói ra, bầu không khí nháy mắt ấm trở lại, ông chủ Tiền cùng Ngụy tổng liền nở nụ cười.
Ngụy tổng hất cằm về phía Trương Quảng Toàn đang ôm Dương Linh, “Nói chuyện cẩn thận, chút nữa bạn gái nhỏ lại ghen.”
“Ha ha ha ha —— chính là muốn cô ấy ghen, đợi lát nữa mới đủ ê ẩm.” Trương Quản Toàn nói, một tay khác đặt lên cặρ √υ" đẫy đà của Dương Linh, “Cái gì gọi là ghen, biết không?”
“Ai —— chán ghét!” Dương Linh nũng nịu vỗ vào tay ông ta, dẫn tới trong phòng truyền đến một trận cười ái muội mang theo hưng phấn.
Lúc này Tưởng Kính Phong đã xuống dưới lầu, ông chủ thấy anh lập tức bước ra quầy đón.
“Phong ca, phải đi rồi à?”
“Ừ, thanh toán chưa?”
“Trần Cương đã thanh toán rồi.”
Tưởng Kính Phong khẽ vẫy tay, ý bảo không cần tiếp đón anh.
Nhưng ông chủ Triệu vẫn cười ha hả móc ra một điếu thuốc lá đưa cho anh, rồi tiễn anh ra đến cửa.
Tưởng Kính Phong ở cửa dừng lại bước chân, quay đầu nhìn ông chủ cười cười, “Đừng đi nữa, ông vội cứ đi đi.”
“Ha ha ha, vậy tôi đi đây.”
Tưởng Kính Phong không hé răng, quay đầu nhìn về phía chiếc xe dừng ở đó không xa, nâng điếu thuốc vừa châm trong tay lên, hít một hơi thật sâu.
Đã 7 giờ, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, gió cũng trở nên lạnh lẽo, phả vào mặt lạnh băng, nhưng hơi ấm trong bụng vẫn không ngừng nở ra, thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm thấm vào trong máu.
Rượu này, có chút thứ…..
- 🏠 Home
- Sắc
- Tình Cảm
- Muốn Ôm Anh
- Chương 47: Rượu này....có chút thứ