Có chút không rõ như thế nào bỗng nhiên nhớ chuyện xa xăm như vậy, Tưởng Kính Phong buông đũa, cầm hộp thuốc lá trên bàn mở ra, rút một điếu thuốc lá, châm lửa.
Anh hít một hơi thật sâu, miệng phun ra sương khói, thấy Nghiêm Hân Nhiễm còn cúi đầu, ăn món chim bồ câu non anh cố ý gọi cho cô, anh khẽ hấp môi dưới nói: “Không ăn được cũng đừng miễn cưỡng, nếu thích đồ ăn ở đây, lần sau lại đưa em tới.”
Lần sau……
Nghiêm Hân Nhiễm hơi nắm chặt chiếc thìa sứ trên tay, ngẩng đầu, “Rất lãng phí.”
“Lãng phí cũng chỉ có thể như vậy, một bàn đồ ăn, em định ăn hết sao?”
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn lướt qua hơn chục muốn ăn, cơ bản đều còn dư lại hơn một nửa, cô nhăn mày buông thìa xuống.
“Tôi không ăn được.”
Tưởng Kính Phong cười, khóe môi hơi cong, đôi mắt híp lại, khóe mắt nhướng lên.
Nụ cười an nhiên mang theo vừa lòng làm Nghiêm hân Nhiễm cảm thấy rất đẹp, đó là điều cô hướng tới.
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh lần đầu nhìn thấy anh, bộ dáng dùng bật lửa gõ nhẹ vào nút đặt cược.
Cũng lãnh đạm, tự tin như vậy……Thậm chí một chút không thể đạt được……
Sự ngưỡng mộ trong mắt Nghiêm Hân Nhiễm không chút nào che giấu làm khóe môi Tưởng Kính Phong cười càng đậm, “Nhìn cái gì?”
“Ách……” Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng cầm khăn lấy bên cạnh lau miệng.
Trần Cương lập tức nịnh nọt, “Đương nhiên là nhìn trai đẹp.”
Tưởng Kính Phong có chút không nói nên lời quay đầu nhìn về phía Trần Cương, “Tôi chưa từng nghĩa cậu biết phá hoại bầu không khí như vậy.”
“Ách……” Trần Cương chớp chớp mắt, cũng cúi đầu.
Lúc này, Nghiêm Hân Nhiễm đã lau miệng xong, nâng tay lên nhìn chiếc đồng hồ học sinh giá rẻ trên cổ tay.
Cái động tác này làm Tưởng Kính Phong ý thức được điều gì đó, anh hút thuốc lá hỏi: “Em có thể không đi tiết tự học buổi tối không?”
Nghiêm Hân Nhiễm hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, “Có thể.”
Anh cho rằng cô sẽ nói không, dù anh anh cũng không tiết lộ không đi tiết tự học buổi tối để muốn làm gì, mà trong ánh mắt của cô mang theo một chút do dự cùng sợ hãi nhưng lại không chần chờ nói có thể.
Tưởng Kính Phong cười, “Không đi cũng không sao?”
“Tiết tự học buổi tối hôm nay chắc là giảng đề thi ngày hôm qua, tôi biết làm rồi, cho nên không đi cũng không có ảnh hưởng quá lớn.”
Tưởng Kính Phong như có như không gật gật đầu, đối với thái độ của Nghiêm Hân Nhiễm vô cùng vừa lòng.
Mặc kệ có nguyện ý hay không, có thích hay không, hoặc là sợ hay không sợ, đều sẽ ưu tiên anh hơn, không lấy cớ, không né tránh.
“Vậy chút nữa về chỗ ở của em thu dọn đồ đạc trước rồi đi khách sạn.”
Nghiêm Hân Nhiễm không nghĩ tới, anh bảo cô đừng đi tiết tự học buổi tối chỉ vì để cô đi thu dọn đồ dọn vào khách sạn, sau khi ngẩn người, vừa định mở miệng, cửa phòng bỗng nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.
Cô theo bản năng quay đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 60 tuổi cùng một chàng trai trẻ tuổi đeo kính đi tới.
Người đàn ông trung niên mặc áo vest đi giầy da, khi cười lộ ra nếp nhăn rất sâu, cô đang nghi hoặc là ai, liền nghe được âm thanh Tưởng Kính Phong mỉm cười vang lên.
“Tôi còn cho rằng là ai, hóa ra là Trương tổng.” Tưởng Kính Phong ngoài miệng khách khí, lại không đứng lên chào hỏi, thay vào đó chỉ vào chỗ trống ra hiệu đối phương ngồi xuống.
Trương Quảng Toàn đi đến trước bàn, cũng không ngồi, mà quét mắt nhìn Nghiêm Hân Nhiễm đang cúi đầu ngồi bên cạnh Tưởng Kính Phong, ngay sau đó nhướng mày cười thâm ý nhìn Tưởng Kính Phong.
“Tôi nói vì sao lại hủy cuộc hẹn với lão Lương, thì ra là thế.” Trương Quảng Toàn nói, tầm mắt lại chuyển về trên người Nghiêm Hân Nhiễm, “Không tồi, không chỉ nộn, mà còn đơn thuần, cảm giác còn tốt hơn của tôi.”
Tưởng Kính Phong không thích ánh mắt Trương Quảng Toàn nhìn Nghiêm Hân Nhiễm, anh nâng cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy vai Nghiêm Hân Nhiễm, “Tôi.”