“Đúng rồi, phòng ở Nam Hưng được bàn giao chưa?” Tưởng Kính Phong hỏi.
“Tháng trước đã được bàn giao.”
Cư nhiên tháng trước được giao……
“Cậu đi qua xem chưa?”
“Em không đi, là A Sơn kiểm tra.”
“Cậu gọi điện hỏi cậu ta một chút, cảm thấy phòng nào tốt.”
Trần Cương vừa nghe lời này, tim đập tức khắc lỡ một nhịp.
Hắn một bên lấy điện thoại, một bên đôi mắt không chịu khống chế nhìn về phía gương chiếu hậu.
Phong ca không phải muốn cấp phòng cho cô gái ngồi ở phía sau đi…..Hắn chẳng qua mới chỉ đi mua gói khăn ướt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Mà Nghiêm Hân Nhiễm ngồi ở phía sau sớm đã lau tay ăn bánh tart trứng.
Rất thơm, cắn một miếng, mùi sữa béo ngậy lan tỏa giữa môi và răng, lớp vỏ ngoài giòn xốp, phần nhân bên trong mềm mại.
Nhưng khi cô nghe thấy Tưởng Kính Phong bảo Trần Cương gọi điện thoại, trên mặt cô không có bất kỳ biểu tình nào, mắt vẫn buông xuống như cũ, ăn từng miếng một, thật ra ăn đã không thấy chút hương vị nào, chỉ có thể cảm nhận được tim mình đập rất nhanh…..
Sau khi Trần Cương ở trong điện thoại hỏi xong, quay đầu nhìn Tưởng Kính Phong nói: “Phong ca, A Sơn nói cậu ta cảm thấy khu B cùng khu C đều không tồi, dưới lầu chính có hồ nước hóng gió, phòng tập thể hình ở bên cạnh.”
“Tôi có thể ở trong hai tòa nhà không?”
“Ách……” Trần Cương vội vàng nói vào trong điện thoại, “Là Phong ca muốn ở.”
Cũng không biết bên kia nói gì, sau một lúc Trần Cương trả lời, “Phong ca, A Sơn nói, tòa B cùng tòa C, có thể ở tầng cao nhất, các tầng trên anh cũng có thể sử dụng. Phía trên có sân thượng, buổi tối một bên nướng BBQ một bên chơi mạt chược, ha ha ha ha ——”
Tưởng Kính Phong gật gật đầu, “Cậu ta nghĩ cũng rất chu đáo, bảo cậu ta chọn một gian phòng, sửa sang xong thì gọi điện thoại cho tôi, càng nhanh càng tốt.”
Cơ thể Trần Cương hơi cứng lại, đem lời nói truyền đi, lại quay người nhìn về phía Tưởng Kính Phong, “Phong ca, nếu không anh cùng A Sơn nói đi, cậu ta không biết anh muốn trang trí kiểu nào…..”
“Cứ để cậu ta muốn làm gì thì làm.” Tưởng Kính Phong nói, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm qua kính chiếu hậu, muốn nói biến thành như thế nào cũng tốt hơn căn phòng cô thuê, kết quả khi nhìn thấy hộp bánh tart trứng trên đùi cô thì giật mình.
Một hộp sáu cái, anh chỉ mới nói chuyện một chút, cô đã ăn bốn cái! Hiện tại còn muốn cầm thêm một cái nữa nhét vào trong miệng!
“Em ăn ít một chút, chút nữa còn phải ăn cơm.” Tưởng Kính Phong nhắc nhở.
Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng đem bánh tart trứng thả lại vào hộp, “Được.”
Phản ứng của cô làm Tưởng Kính Phong sửng sốt, không khỏi cười ra tiếng, “Em muốn nghe lời như vậy?”
“……” Chủ yếu là, cô cũng ăn không vô……
Bên cạnh Trần Cương đang gọi điện thoại nhìn thái độ và phản ứng của Tưởng Kính Phong với Nghiêm Hân Nhiễm, càng nhìn càng kinh hãi……
Mười phút sau, Nghiêm Hân Nhiễm đi theo phía sau Tưởng Kính Phong vào một nhà hàng được trang trí cổ kính.
Ông chủ biết Tưởng Kính Phong, vừa thấy anh tiến vào, ông ta lập tức cười đến chủ thấy hàm răng đi lên đón tiếp, mang theo bọn họ lên lầu đến phòng số 8.
Tưởng Kính Phong không trông cậy vào việc Nghiêm Hân Nhiễm gọi món, cũng không hỏi cô thích ăn cái gì, vì vậy tự gọi mười mấy món.
Trong tiềm thức anh cảm thấy, cho cô cái gì cô cũng nhận, cũng đều cao hứng thỏa mãn, giống như hai hộp banh tart trứng kia……
Sự thật cũng là như vậy, đồ ăn mang lên, chỉ cần anh bảo cô nếm thử, cô đều nếm, chứ đừng nói đến việc anh gắp đồ ăn cho cô, quả thực so với dưỡng thú cưng còn dễ hơn.
Tưởng Kính Phong khó được một lần ăn ngon, bởi vì nhìn Nghiêm Hân Nhiễm ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Cái loại cảm giác này nói như thế nào…… Làm anh nhớ tới mình nhặt được Hoa Tam nhiều năm trước đây.
Thời điểm ban đầu cũng là như vậy, cho nó cái gì nó cũng rất thỏa mãn, đặc biệt là đồ ăn, ăn ngon một bên ăn một bên còn kêu, giống như mỹ vị ngon nhất trên đời.
Đáng tiếc sau này dù có đặt thứ đồ tốt đến trước mặt nó, nó cũng lười biếng.
Một ngày nọ, nó còn chạy theo một con mèo đực, làm anh tức giận rất lâu……