Khóe môi của anh không tự giác giơ lên, mỉm cười nói: “Lên xe.”
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn ra tâm tình của anh hôm nay không tồi, cũng không hỏi muốn đi đâu, trực tiếp đi đến ghế sau, mở cửa ngồi lên.
Tưởng Kính Phong cầm lấy túi banh tart trứng vừa cướp được, nghiêng người đưa cho Nghiêm Hân Nhiễm.
Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn người, duỗi tay tiếp nhận, “Là cái gì?”
“Bánh tart trứng.”
Bánh tart trứng?
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn túi ghi tên nhà bán, lại ngẩng đầu, “Cho tôi?”
Ánh mắt cô cực kỳ giống thú cưng đang hỏi thăm chủ nhân, Tưởng Kính Phong Nghiêng người nhìn cô, không nhịn được cười một tiếng, “Bằng không thì sao?”
Khóe môi Nghiêm Hân Nhiễm giơ lên, cũng cười, “Cảm ơn.”
“Hai hộp bánh tart trứng mà thôi, tôi cũng không biết đáp lại câu cảm ơn của em như thế nào.”
Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng nhấp môi thu lại nụ cười, cúi đầu lấy một hộp mở ra, hương vị sữa đặc lập tức tản ra trong không khí.
Thơm quá……
Nghiêm Hân Nhiễm nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn duỗi tay lấy một cái nếm thử, lại bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn chưa rửa tay.……
Thấy tay cô dừng lại trên hộp, Tưởng Kính Phong nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Ách……Còn chưa chưa rửa tay.” Cô nói, mở tay ra, ngón trò, ngón cái cùng với lòng bàn tay đều có vết mực.”
Tưởng Kính Phong thấy thế, quay đầu nhìn Trần Cương nói: “Đi mua một gói khăn ướt.”
Khóe miệng Trần Cương khẽ co giật, trong lòng thập phần không muốn.
Dù sao hắn đi theo Tưởng Kính Phong gần mười năm, cũng chưa từng chạy việc vặt đi mua đồ cho một người phụ nữ, huống chi hắn căn bản khinh thường Nghiêm Hân Nhiễm……
Ở trong lòng Trần Cương, vị trí của Nghiêm Hân Nhiễm chỉ là một cô gái hại em họ hắn khiến bạn gái hiện tại thành bạn gái cũ, còn bị Phong ca khiển trách.
“Không cần, tôi đi lấy cơm hộp rồi sửa sạch là được.” Cô nói, liền đem hộp bánh tart trứng đóng lại, ngay sau đó giọng nói của Tưởng Kính Phong truyền đến.
“Đi cái gì mà đi, ngồi xuống.”
“……” Cơ thể Nghiêm Hân Nhiễm cứng đờ, không dám động.
Tưởng Kính Phong vừa lòng, di chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Cương, “Sao cậu vẫn còn ngồi? Là muốn tôi mời cậu đi mua sao?”
“Ách……Em đi ngay đây.” Trần Cương vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, trong lòng vừa chua xót vừa nghen uất.
Banh tart trứng hắn mua để tẩm bổ biến thành mượn hoa dâng phật cho cô gái còn chưa tính, mẹ nó chỉ bởi vì cô bé kia chưa rửa tay lại bắt hắn đi mua khăn ướt!
Phong ca rốt cuộc coi trọng cô ta cái gì? Vậy từ bỏ Diệp Tang? Khoảng thời gian trước không phải vẫn luôn theo đuổi sao!
Bên này Trần Cương nghẹn khuất, mà Nghiêm Hân Nhiễm ngồi trên xe ngoại trừ cảm động, đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu xa lạ.
Có chút bành trướng, cũng có chút bồng bềnh…… Đây có phải chỉ là sự hư vinh, sự hư vinh được thỏa mãn?
Cô còn đang hoảng hốt, Tưởng Kính Phong liền hỏi cô, “Em hiện tại ở đâu?”
Chỉ với mấy chữ, Nghiêm Hân Nhiễm sững sờ, gót chân mới vừa bay lên liền lập tức rơi trở lại mặt đất.
“Lần trước……”
Tưởng Kính Phong híp mắt nhìn cô, “Tôi nhớ trí nhớ của em khá tốt.”
Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt tránh đi ánh mắt có chút sắc bén của anh, mặt không đổi tim không đập, “Không thể tìm được phòng ở thích hợp trong chốc lát được.”
“Là tìm không thấy hay là không tìm?”
“Tìm không thấy.”
Ngoại trừ giọng nó của cô nhỏ xuống, hơi thở cũng không thấy được dao động, Tưởng Kính Phong cảm thấy cô không nói dối, gật gật đầu, “Tìm không thấy vì sao không gọi điện thoại cho tôi?”
“Anh nói, tiền không đủ mới có thể tìm anh.”
“……” Anh thế nhưng không có lời gì để nói?