Bên ngoài văn phòng là một gian đại sảnh, một tấm gỗ chạm khắc dựa vào tường, trên đó đặt một số lọ hoa, lư hương, âm đĩa cùng một số loại đồ cổ.
Một bên đặt bàn làm việc, ở giữa là một bàn trà bằng gỗ cổ đặc biệt lớn, hai cô gái trẻ tuổi mặc váy đang ngồi trước bàn trà nói chuyện.
Nơi này trống trải, bầu không khí rời rạc, nhìn không ra bóng dáng của một phòng làm việc, rõ ràng không có nửa điểm giống một công ty, nhưng ở bên ngoài lại treo bốn chữ đặc biệt to, ‘Khai thác Lâm Tích’ có thể thấy được.
Cô gái nhìn Tưởng Kính Phong đi ra, mỉm cười gọi Phong ca.
Tưởng Kính Phong gật gật đầu, “Trần Cương đâu?”
“Trần ca đi mua bánh tart trứng.” Trong đó một người trả lời.
Tưởng Kính Phong hơi nhướng mày, “Đi mua cho các cô?”
Cô gái nhỏ vừa trả lời hơi rụt vai, lè lưỡi cười, trông rất đáng yêu và dễ thương.
Tuy nhiên Tưởng Kính Phong không thích kiểu này, anh đi đến trước bàn trà ngồi xuống, “Đã sắp đến giờ tan làm các cô còn dụ dỗ Trần Cương đi mua banh tart trứng cho các cô, không ăn cơm?”
“Không dụ dỗ.” Cô gái hơi cong môi, nũng nịu trả lời, “Chúng em đang nói chuyện có nhắc tới, Trần ca nói anh ấy cũng muốn ăn, cho nên chạy đi mua.”
Tưởng Kính Phong không tin, trực tiếp liếc mắt nhìn một cái, bởi vì Trần Cương sẽ không bao giờ ăn thứ đó.
“Châm trà, miệng dẩu cao như vậy cao, muốn làm con khỉ sao?”
Cô gái nhanh chodng mím môi, một cô gái khác lập tức cầm lấy bình trà nóng, rót cho Tưởng Kính Phong một chén.
Tưởng Kính Phong mắt nhìn nước trà, ngay sau đó nhíu mày, “Màu nhạt như vậy, các cô không đổi trà sao?”
Đến lúc này, hai người cảm nhận được tâm tình anh dường như không tốt lắm, cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn, một người đứng dậy đổ trà, một người lấy một túi trà khác ra.
“Trần Cương đi ra ngoài bao lâu rồi?”
“Mười phút, chắc sắp về rồi.”
Giọng cô gái vừa rơi xuống, giọng hát không có giai điệu vọng vào từ bên ngoài……
“Muốn ↗ vì ngươi ↘ nước mắt chảy xuống ↘ mới chứng minh đó là tình yêu →→→→→ nếu ↑ sau này ↓ không là tình yêu ↑↑ anh có cái gì…… Ai? Phong ca, uống trà ạ?” Trần Cương xách theo túi banh tart trứng tiến vào cười giống như cẩu.
“Rất chào.” Tưởng Kính Phong nhìn hắn, giọng nói nhàn nhạt.
Hai cô gái vội vàng thay trà gắt gao nhấp môi, đem đầu cúi xuống thấp nhất, sợ chính mình nhịn không được cười ra tiếng.
“A, chào.” Trần Cương vẫn cười như cũ, bước nhanh đến trước bàn trà xum xoe, “Phong ca ăn bánh tart trứng.”
Tưởng Kính Phong ngó mắt nhìn Trần Cương, đứng lên cầm túi banh tart trứng hắn vừa đặt lên bàn, “Cảm ơn.”
Trần Cương cùng hai cô gái nghiêng đầu, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, thì Tưởng Kính Phong đã xách theo túi bánh tart trứng đi ra ngoài.
Trần Cương lúc này mới hồi phục tinh thần vội vàng đuổi theo, “Phong ca, anh muốn đi đâu?”
“Trường số 2.”
“……” ĐM! Đây là muốn đi tìm Diệp Tang hay là Nghiêm Hân Nhiễm?!
Cổng trường, Tưởng Kính Phong đợi hơn mười phút liền nhìn thấy Diệp Tang.
Diệp Tang nhìn thấy xe anh thì dừng lại bước chân, ngay sau đó đem đầu cúi xuống, quẫn bách đi về phía trước, sau đó mới dám đi sang đường.
Tưởng Kính Phong có chút vô ngữ giơ tay sờ cằm, hoài nghi chinh minh có đáng sợ như vậy không thì Nghiêm Hân Nhiễm cũng đi ra.
Giống như Diệp Tang, cũng dừng lại bước chân, nhưng bất đồng chinh là, sau khi tạm dừng một lát, cô lập tức lướt qua đường đi tới chỗ anh.
Tưởng Kính Phong thở phào, ấn nút mở cửa sổ xe, Nghiêm Hân Nhiễm cũng vừa vặn đi đến.
Cô hơi nghiêng đầu, cười kêu một tiếng Phong ca, giọng nói có chút nhỏ, nhưng Tưởng Kính Phong nghe lại thoải mái một cách khó hiểu…..