Một bữa ăn khuya, Tưởng Kính Phong không chỉ có đem chuyện giữa Trần Húc, Vương Bân cùng Nghiêm Hân Nhiễm làm sáng tỏ, còn biết cha mẹ cô ly dị, cô đi theo mẹ.
Cho nên, ngoại trừ chuyện cha dượng cưỡng bức cô không thành, anh không thể chắc chắn mọi điều Nghiêm Hân Nhiễm nói với anh đều là sự thật.
Nhưng anh cảm thấy, chuyện cưỡиɠ ɧϊếp không thành, nhiều lắm cũng chỉ là hành vi thực hiện với tâm tư của mình.
Nếu không thời điểm cô nói với anh những lời đó, sao có thể bình tĩnh như vậy.
Đương nhiên, chuyện này anh cũng không nói với bọn Trần Húc, dù sao đây là việc riêng của Nghiêm Hân Nhiễm, con gái đối với việc này tương đối để ý, sẽ không hy vọng cả thế giới đều biết.
Tính tiền ăn khuya ra khỏi quán, Tưởng Kính Phong giơ tay vỗ vỗ vai Trần Húc, “Đừng nghĩ.”
Không thể phủ nhận, anh mang theo chút dã tâm giúp Nghiêm Hân Nhiễm xuất đầu, cho nên mới cố tình mới gọi Trần Húc, Vương Bân đi ăn khuya hỏi thăm tình huống.
Hai người đàn ông xung quanh một cô gái, đẩy tới đẩy lui, khó coi chết đi được.
Cái gì mà bạn gái cũ, tất cả nơi này Tưởng Kính Phong đều là lấy cớ, đã có tâm, sớm muộn gì cũng chia tay, còn không phải chờ người ta thổ lộ trước rồi mới chia tay sao?
Trần Húc biết Tưởng Kính Phong nói ‘ đừng nghĩ ’ chỉ cái gì, tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười.
Tưởng Kính Phong cũng cười, “Đúng rồi, giúp tôi hỏi thăm tình huống cha dượng Nghiêm Hân Nhiễm.”
Trần Húc vừa nghe, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, vô duyên vô cớ, Phong ca hỏi thăm chuyện cha dượng Tiểu Nhiễm làm gì?
Nhưng anh cũng chỉ dám nghi hoặc trong lòng, không hỏi, chỉ gật đầu đáp ứng.
“Đi trước, có tin tức lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Đã biết Phong ca.”
Khóe môi Tưởng Kính Phong khẽ nhếch, giơ tay nhẹ xoa thái dương, xoay người lên xe.
Xe rẽ vào đường cao tốc rời đi, Vương Bân thấy Trần Húc vẫn nhìn hướng xe rời đi, nhíu mày móc ra một điếu thuốc lá đưa cho hắn.
“Lão Húc.”
Trần Húc dường như mới hồi phục tinh thần lại, rũ mắt nhìn Vương Bân đưa thuốc lá, duỗi tay tiếp nhận.
“Trách tao.” Vương Bân bỗng nhiên nói.
Trần Húc mới châm thuốc có chút vô ngữ nhìn về phía hắn, “Mày bệnh tâm thần à?”
“Không phải, nếu không phải tao……”
“Vấn đề này ngay cả khi không có mày, tao cũng không chia tay với Phan Vân lúc đó.” Trần Húc đánh gãy lời hắn.
“……” Vương Bân nghẹn lại, cúi đầu, chính mình rút ra một điếu thuốc lá ngậm lấy.
Trần Húc hít sâu điếu thuốc phun ra, lại nhìn hướng Tưởng Kính Phong rời đi, ngay sau đó xoay người, “Đi thôi, lão Hạng còn đang chờ.”
Vương Bân đem bật lửa châm thuốc, đuổi kịp Trần Húc, “Này, Tiểu Nhiễm có thể giả bộ, thật sự một chút cũng không nhìn ra.”
Ngón tay Trần Húc căng thẳng kẹp điếu thuốc, “Không nhìn ra cái gì?”
“Anh mày không phải nhìn thấy Phong ca đưa cho em ấy tiền sao, mày nói xem tao nói cái gì?”
“……”
Trần Húc nhíu mày, trước mắt hiện lên hình ảnh đôi mắt Nghiêm Hân Nhiễm hàm chứa sương mù, cùng với hình ảnh buổi sáng đứng ở bồn rửa tay rửa mặt, sau đó là lời giải thích của Tưởng Kính Phong……
“Mày nói em, Phong ca hỏi thăm cha dượng em ấy làm gì?”
Vương Bân vẻ mặt vô ngữ, “Mày hỏi tao?”
“Bằng không thì sao?”
“Tao không phải Phong ca, làm sao biết được?”
“……” Vẫn là đợi chút nữa hắn gọi điện cho anh họ.
Nhưng mà buổi tối gọi điện thoại qua, Trần Cương chỉ nói: “Anh chỉ nói với em, cô ấy nói giá lần đầu là 3000, về sau 500 một lần, cô ấy tự mình nói.”
Trái tim Trần Húc chùng xuống, “Lần đầu tiên 3000 có ý gì?”
“Có lẽ là như vậy, nhưng ai biết được, có quá nhiêu nơi vá màng.”
“……”
Tưởng Kính Phong cho rằng, Nghiêm Hân Nhiễm rất nhanh sẽ gọi điện thoại cho anh, dù sao trước khi ra cửa, ánh mắt cô gái lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, điện thoại anh chờ lại là Trần Húc gọi tới, Nghiêm Hân Nhiễm vẫn không có tin tức……
“Cha dượng em ấy tên Triệu Văn Hải, nghe nói bởi vì bài bạc ở bên ngoài thiếu nợ không ít, thuờng xuyên đến sòng bạc trong ngõ Xuân Bình.”
“Ngõ Xuân Bình hình như là sòng bạc của Quế Bảo đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được, tôi đã biết.”
Cúp điện thoại, Tưởng Kính Phong đứng dậy cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.