Chương 39

Nghiêm Hân Nhiễm hé mở môi, một lúc sau cô mới nói: “Bạn trai Diệp Tang hình như xuất ngoại.”

Thật ra cô không muốn nói cái này, hoặc cô cũng không biết vì sao lại muốn chặn cửa.

Chỉ là thời điểm cô nhìn thấy anh đi ra ngoài, cảm giác cô độc bỗng nhiên lại dâng lên, tay cứ như vậy không chịu khống chế duỗi ra ngoài.

Tưởng Kính Phong cau mày nhìn cô, “Tôi biết.”

Nghiêm Hân Nhiễm đầu tiên là cả kinh, không nghĩ tới Tưởng Kính Phong biết, nhưng nghĩ lại, anh theo đuổi Diệp Tang lâu như vậy, khẳng định có để ý đến hành động của tình địch, điều này cũng không quá ngạc nhiên.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát, cũng không biết còn có thể nói cái gì, cô chỉ có thể gật gật đầu, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Này…… Giống như không tính là đưa đi.

Tưởng Kính Phong không tỏ ý kiến, môi dưới khẽ giật, nói xong liền tự mình đóng cửa, xoay người rời đi.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn anh đi hai bước đã đến cầu thang, sau đó bước nhanh xuống, thân ảnh biến mất, cô mới đem cửa đóng lại.

Tưởng Kính Phong một lúc sau vội vàng chạy xuống, bởi vì mùi ở hành lang làm anh cảm giác hít thở không thông…..

“Anh lừa em làm gì? Anh tận mắt nhìn thấy Phong ca đưa cho cô ấy tiền, vậy em…..Ai! Anh nói em có phải không nghe hiểu tiếng người không? Mới vừa ở trên xe cô ấy còn tự mình nói……”

Trần Cương ngồi ở ghế phụ nói, nước miếng bay tứ tung, hắn chú ý thấy Tưởng Kính Phong tới, vội vàng đè thấp giọng nói, “Phong ca xuống rồi, chút nữa anh nói tiếp với em.”

Không đợi Trần Húc ở đầu bên kia trả lời, Trần Cương liền cúp máy, nhưng vẫn bị Tưởng Kính Phong nhìn thấy bộ dáng hắn vội vàng cúp điện thoại.

Tưởng Kính Phong lúc đầu cũng không nghĩ gì, một tay đem cửa xe đóng lại, ngay sau đó vẻ mặt Trần Cương cười nịnh nọt hỏi: “A, Phong ca hiện tại đi thuyền sao?”

Tưởng Kính Phong có cảm giác hắn đang chuyển đề tài, chủ yếu vì Trần Cương đã theo anh nhiều năm, anh quá hiểu hiểu biết hắn.

“Vừa nói chuyện điện thoại với ai?” Tưởng Kính Phong khởi động xe hỏi.

“Ách…… Là Trần Húc gọi điện thoại cho em.”

A, đây là còn chưa từ bỏ ý định.

Khóe môi Tưởng Kính Phong khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười trào phúng, “Gọi điện thoại cho cậu làm gì?”

“Chỉ, chỉ là tò mò anh quen biết với cô gái nhỏ Nghiêm Hân Nhiễm như thế nào.”

Chà, ngay cả tên cũng biết, hẳn đã hàn huyên rất lâu.

“Cậu nói cho cậu ta biết?”

Trần Cương lập tức lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, “Em có thể nói cho nó cái gì, em cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”

Tưởng Kính Phong nghiêng mắt liếc hắn một cái, “Vậy Trần Húc nói gì với cậu?”

“Chưa nói cái gì.”

“Chưa nói cái gì mà tên cô gái nhỏ người ta cậu cũng biết.”

“Ai da, không phải là em đi hỏi sao.” Trần Húc trả lời, “Cô gái nhỏ kia là con gái của người quét dọn sòng bạc, thường xuyên đến đó tìm mẹ, còn ngủ lại, sau đó liền quen biết.”

“A, của cải đều nhảy ra, còn chưa nói cái gì.”

“……”

“Trần Húc có nói cậu ta thích cô gái nhỏ kia không?”

“Nói, không chỉ thích, còn vì cô ấy mà bạn gái hiện tại biến thành bạn gái cũ, vốn dĩ hôm nay nó đi tìm cô gái kia muốn thổ lộ, không nghĩ tới……”

Trần Cương không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Tưởng Kính Phong khẽ nhún vai.

Tưởng Kính Phong cười, trong lòng cảm thấy có chút sảng khoái, đồng thời cũng có chút minh bạch, sự tự tin của Hoắc Cẩn Đình khi đối mặt với anh đến từ đâu.

Đó là Diệp Tang chưa từng cấp cho anh một cái nhìn, giống như Nghiêm Hân Nhiễm ngày hôm nay, anh chỉ nói một câu, cô cũng không thèm nhìn Trần Húc một cái, lập tức cúi đầu lên xe……

Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ biết điều này có thể mang đến cho anh sự tự tin cùng thích thú như vậy.

Dù sao bên người anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thẳng đến khi gặp phải Diệp Tang cứng mềm đều không thích.

Xe sau khi ra khỏi sườn núi, Tưởng Kính Phong đánh tay lái rẽ trái.

Trần Cương phát hiện, phương hướng không phải đi thuyền có chút nghi hoặc, “Phong ca, không phải muốn đi thuyền sao?”

“Không đi.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Gọi điện thoại cho Trần Húc, bảo cậu ta gọi Vương Bân tới ăn khuya.”

“……”