Tưởng Kính Phong khẽ nhếch môi, hút một hơi thuốc, vô thức thăm dò lên bàn trà, muốn gạt bỏ tàn thuốc.
Nhưng rất nhanh anh phản ứng lại, nơi này không có gạt tàn thuốc, hoặc nói, toàn bộ bàn trà đều trống trơn, cái gì cũng không có.
“Phủi xuống mặt đất là được.” Nghiêm Hân Nhiễm nói.
Tưởng Kính Phong rũ mắt xuống, ngón trỏ gõ nhẹ đầu thuốc lá, “Đừng đứng.”
Nghiêm Hân Nhiễm nghe vậy đi đến bên kia sô pha, buông cặp sách xuống, cũng ngồi xuống.
Tưởng Kính Phong ngả người ra sau, bắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn cô, “Trần Húc tới tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói có chút việc muốn nói với tôi, nhưng chưa kịp nói.”
Tưởng Kính Phong là đàn ông, rất hiểu biết đàn ông, từ hành động cùng ánh mắt Trần Húc nhìn cô, anh biết Trần Húc muốn nói cái gì, hoặc phải nói là muốn làm gì.
“Nói như vậy, em cùng cậu ta cũng coi như quen nhau rồi đúng không?”
Đầu ngón tay Nghiêm Hân Nhiễm hơi nắm chặt, trong lòng biết rất rõ ràng ý tứ trong câu hỏi của Tưởng Kính Phong.
“Lúc trước không biết rõ, trước đó không lâu mãi cho đến khi tôi xảy ra chuyện, anh ấy đưa tôi đi học, còn đưa tôi đi ăn sáng cùng ăn khuya.” Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu, “Tôi có cảm tình với anh ấy, nhưng anh ấy từ chối tôi.”
“……” Cho nên, cô đã tỏ tình rồi sao?
Không biết như thế nào, nghe được cô không chỉ có cảm tình với Trần Húc, thậm chí còn tỏ tình, Tưởng Kính Phong bỗng nhiên cảm giác có chút không thoải mái.
Rõ ràng không phải thứ anh thích, nhưng anh giống như bởi vì một nguyên nhân nào đó không thể giải thích muốn chiếm hữu.
“Hôm nay tôi nhìn, cậu ta chắc hẳn rất thích em.”
“……” Nghiêm Hân Nhiễm mím môi, dừng một chút mới trả lời, “Anh ấy nói anh ấy có bạn gái, còn nói Vương ca muốn hẹn hò với tôi, hỏi tôi có đồng ý không, tôi từ chối.”
Haiz —— Quan hệ của người trẻ tuổi cũng thật phức tạp…..
“Cho nên đây cũng là nguyên nhân em xảy ra chuyện mà không đi tìm cậu ta?” Tưởng Kính Phong lại hỏi.
Nghiêm Hân Nhiễm không hé răng, là cam chịu.
Tưởng Kính Phong gật gật đầu, xem như minh bạch, đem thuốc lá vứt xuống mặt đất, dùng đôi giây bóng loáng giẫm lên tàn thuốc.
Nghiêm Hân Nhiễm biết anh phải đi, lập tức cũng đứng lên theo, có vẻ cực kỳ hèn mọn.
Tưởng Kính Phong cau mày, “Em tên là gì?”
“Nghiêm Hân Nhiễm, Nghiêm trong nghiêm khắc, Hân trong vui mừng, Nhiễm trong từ từ tăng lên.”
“Số di động của tôi là gì?”
Tưởng Kính Phong vừa nói xong, Nghiêm Hân Nhiễm lập tức đem từng chữ số điện thoại của anh nói ra một lần.
Tưởng Kính Phong hơi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia khen ngợi, “Trí nhớ không tồi.”
Đáy mắt anh hiện lên một tia khen ngợi làm Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn ra, đầu ngón tay cô hơi nắm chặt, nhưng trên mặt chỉ nhấp nhẹ môi dưới, nhỏ giọng nói một câu, “Còn tốt.”
Tưởng Kính Phong không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Nghiêm Hân Nhiễm đi theo phía sau anh, tầm mắt quét qua đôi vai dài rộng rồi chậm rãi xẹt xuống đôi chân thon dài thẳng tắp của anh, sau đó dừng ở đôi giày da bóng loáng.
Hiện tại cô mới phát hiện, anh rất cao, dường như so với Trần Húc còn cao hơn nửa cái đầu……
Suy nghĩ đang trôi nổi, bước chân người phía trước dừng lại, tiếng mở cửa vang lên.
Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng dừng lại bước chân, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Kính Phong đã đem cửa mở ra.
“Không cần đưa.” Anh nói, liền bước ra khỏi cửa.
Mắt thấy anh định đóng cửa, Nghiêm Hân Nhiễm chợt duỗi tay chặn cửa, “Phong ca ——”
Tưởng Kính Phong quay đầu lại, đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
“Tôi…… Tôi có thể gọi anh là Phong ca không?”
“Này có cái gì mà không thể.” Tưởng Kính Phong có chút buồn cười, “Còn có chuyện gì?”