Trên thực tế, Tưởng Kính Phong có thể không tiến vào căn phòng này, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm lại dám mở cửa mời anh, đã nói lên cô thật sự thuê căn phòng này.
Nhưng không biết như thế nào, anh vẫn bước chân đi vào.
Đập vào mắt phòng khách rõ ràng không lớn, lại có vẻ trống trải.
Một bàn trà, một ghế sô pha nhỏ, chiếc ghế sô pha được bọc bằng vải nhung xanh biển, cùng loại giá rẻ với rèm cửa.
Đối diện bàn trà là một cái tủ để TV cũ, đáng tiếc mặt trên không có TV, bên cạnh có máy lọc nước, sau đó liền không còn……Ừ, không còn.
“Một vạn đưa cho em chỉ thuê căn phòng này để ở?”
Nghiêm Hân Nhiễm đóng cửa lại đi đến phía sau Tưởng Kính Phong, “Không cần một vạn, phòng này thuê chỉ cần 260 tệ.”
“……” Anh đang nói thuê căn phòng này với giá một vạn sao?
Tưởng Kính Phong quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Nghiêm Hân Nhiễm, cảm thấy não của cô gái này có chút vấn đề.
Nhìn ra Tưởng Kính Phong không nói nên lời, Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt bổ sung, “Rẻ, nửa năm cũng chỉ mất 1560 tệ.”
Anh hít một hơi thật sâu, “Vấn đề là em có thể sống ở đây không?”
“Có thể.” Nghiêm Hân Nhiễm ngẩng đầu rồi gật đầu, “So với ngủ trên ghế dài ở bệnh viện tốt hơn.”
“……” Anh thế nhưng không thể phản bác?
Tưởng Kính Phong nghẹn một lời, móc ra một điếu thuốc lá, “Đổi phòng ở đi, không đủ tiền thì nói với tôi.”
“Tôi không biết liên hệ với anh như thế nào?”
“Số di động, nhớ một chút.”
“Được.”
Tưởng Kính Phong lấy ra bật lửa, cúi đầu châm thuốc, hít một hơi, ngẩng đầu lên, lại thấy Nghiêm Hân Nhiễm vẫn đeo cặp sách đứng tại chỗ nhìn mình, anh cảm thấy không nói nên lời.
“Tôi bảo em ghi nhớ một chút.”
“Anh nói đi.”
“…… Em không lấy cái gì ra ghi vào sao?” Anh hảo tâm nhắc nhở.
“Tôi có thể nhớ kỹ.”
Tưởng Kính Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Hân Nhiễm, chớp chớp mắt, gật đầu, đem số điện thoại của mình nói một lần.
Nghiêm Hân Nhiễm ở trong lòng mặc niệm, nhìn Tưởng Kính Phong cười cười, “Tôi nhớ kỹ.”
Tuy rằng Nghiêm Hân Nhiễm nói như vậy, nhưng Tưởng Kính Phong lại cho rằng, cô hiện tại nhớ kỹ, nhưng cũng không có ý nghĩa sau này cô còn nhớ.
Tuy nhiên, tạm thời anh không bận tâm về điều đó trong lúc này, mà lại hỏi: “Em cùng Trần Húc có quan hệ gì?”
“Anh ấy ở chỗ mẹ tôi đi làm, tôi thường xuyên đi tìm mẹ cho nên quen biết.”
“…… Cho nên em đã sớm biết tôi, mà không phải chuyện tôi chờ Diệp Tang?”
Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt xuống, “Gặp qua anh một lần, sau đó ở cổng trường nhìn thấy xe của anh, liền vô tình để ý.”
“A……” Có phải anh có chút xem nhẹ cô gái nhỏ trước mặt không?
Biết anh là ai, gặp qua anh, không thể hiểu được mạnh mẽ lên xe anh nói chuyện, sự trùng hợp này cũng quá tình cờ.
Nghiêm Hân Nhiễm cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của anh, cô nhấc mắt lên nhìn anh, “Tôi nói rồi, tôi biết anh có tiền.”
“Em vội vàng giải thích làm cái gì?”
“Đôi mắt của anh có nghi ngờ.”
“……” Từ khi nào anh không che giấu cảm xúc như vậy…..Cũng không đúng, dường như từ trước đến nay anh cũng chưa từng che giấu, bởi vì không cần thiết.
Tưởng Kính Phong khẽ kéo môi dưới, đi về phía sô pha.
Nghiêm Hân Nhiễm thấy thế vội vàng đi lướt qua anh, Tưởng Kính Phong đang nghi hoặc, thì thấy cô khom lưng lôi kéo vải nhung trên sô pha, đem những nếp trên đó vuốt thẳng, sau đó đứng thẳng nhìn về phía anh.
Hành động này, không giống như cô vợ nhỏ, mà quả thực giống như tiểu nha đầu hèn mọn……
Tưởng Kính Phong cười, “Em không cần thiết phải như vậy.”
Nghiêm Hân Nhiễm mím môi, “Tôi rất cảm kích anh, nhưng có thể làm rất ít.”
“Tôi không nói qua sao, là mua bán, không phải giúp.”
“Tôi biết anh chướng mắt tôi.”
“……” Còn rất biết tự hiểu lấy mình.