Tưởng Kính Phong lại trừng hắn một cái, lúc này mới hút một hơi thuốc lá phun ra, một bên khởi động xe, một bên hỏi: “Phòng thuê?”
Thật ra anh muốn hỏi, Trần Húc cùng cô có quan hệ gì…..
“Thuê.” Nghiêm Hân Nhiễm trả lời.
“Ở đâu?” Tưởng Kính Phong lại hỏi.
“Đến trạm xe buýt phía trước, quẹo trái, đi lên sườn núi.”
Cô miêu tả rất rõ ràng, Tưởng Kính Phong thả chậm tốc độ xe, rất nhanh nhìn thấy sườn núi mà cô nói.
Anh đánh tay lái đi lên trên, Nghiêm Hân Nhiễm liền nói: “Cứ đi theo con đường là được.”
Tưởng Kính Phong không hé răng, bởi vì anh phát hiện con đường này thực ra là cửa sau trường học cô.
Hơn nữa qua cửa sau trường học, đám đông trở nên ít hơn, dọc theo đường đi chỉ có thể nhìn thấy rải rác mấy học sinh đi lên trên.
“Rất hẻo lánh.” Anh nói.
“Có chút.”
“……” Này chỉ có chút?
Tưởng Kính Phong vô ngữ, tầm mắt đảo qua kính chiếu hậu, mấy học sinh rải rác rất nhanh bị ném ở phía sau, hai bên con đường đến quầy bán quà vặt cũng không có, trong bóng đêm chỉ có ánh đèn đường cũ mờ nhạt, cảm giác giống vùng hoang vu.
Lái xe vài phút, theo con đường quẹo phải, anh cuối cùng cũng nhìn thấy một quầy bán quà vặt, lúc này giọng nói Nghiêm Hân Nhiễm từ phía sau truyền đến.
“Ở phía trước, phía trước có cổng sắt lớn, đi vào là được.”
Tưởng Kính Phong nhíu mày, giảm tốc độ xe càng chậm, đánh tay lái đi vào cổng sắt lớn không có bất luận người bảo vệ nào, đập vào mắt là một loạt dãy nhà sáu tầng cổ xưa.
“Chỉ là mặt trước thôi.” Nghiêm Hân Nhiễm lại nói.
Tưởng Kính Phong dừng xe, còn dập lửa.
Chi tiết này làm Nghiêm Hân Nhiễm biết, Tưởng Kính Phong tính toán tự mình đi xem căn phòng cô thuê, để xác định chắc chắn cô thật sự đi thuê phòng, vậy cô tất nhiên không cần phải nói khách sáo đi trước, cảm ơn đưa tôi về…
Nghiêm Hân Nhiễm mở cửa xuống xe, sau đó đi tiến lên phía trước hai bước rồi dừng lại chờ.
Tưởng Kính Phong nhìn về phía Trần Cương, “Ở đây chờ tôi.”
“Được.” Trần Cương lập tức cười trả lời, rất có hương vị hiếu khách.
Nhưng nụ cười này Tưởng Kính Phong thấy hết sức chói mắt, cảm giác giống như anh đi làm chuyện gì đó.
“Cậu mẹ nó cười cái gì?”
“……” Từ khi nào cười cũng có tội!
Trần Cương vô ngữ, vội vàng thu lại nụ cười quay đầu đi.
Tưởng Kính Phong tức giận liếc mắt nhìn hắn, mở cửa xe bước xuống.
Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, có lẽ anh vẫn có cảm giác bị lừa, hoặc câu trả lời trước đó của Nghiêm Hân Nhiễm làm anh cảm thấy xấu hổ cùng mất mặt.
Nghiêm Hân Nhiễm thấy anh xuống xe, nhỏ giọng nói: “Ở tầng sáu.”
Tưởng Kính Phong ở phía sau Nghiêm Hân Nhiễm, cô liền xoay người đi vào hành lang, giơ tay vỗ mạnh.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang sang lên, ánh sáng kia còn không bằng đèn pin sắp hết pin, thật sự tối tăm.
Tưởng Kính Phong nhíu mày, đi theo phía sau Nghiêm Hân Nhiễm vào hành lang.
Hành lang đã cũ, đổ nát, có mạng nhện ở các góc, một số bậc thang còn không lớn không nhỏ hư hỏng…..Này con mẹ nó nhà sắp sụp rồi đi!
Hô hấp Tưởng Kính Phong có chút ngừng lại, bởi vì anh có thể ngửi được mùi ẩm mốc trong không khí, dường như còn kèm theo mùi nướ© ŧıểυ…..
Mãi cho đến tầng sáu, hai người cũng không nói lời nào, Nghiêm Hân Nhiễm quẹo trái, móc chìa khóa mở cửa đi vào và ấn bật đèn.
Cô không trực tiếp đi vào, mà là rất lễ phép lùi lại hai bước để Tưởng Kính Phong tiến lên, rất có cảm giác chiêu đãi khách quý.