“Đừng, hôm nay trời lạnh như vậy, hơn nữa cũng có người đến người đi…..Đúng rồi, ở đường Lâm Nam có tiệm banh ngọt hương vị không tồi.”
“……” Cô từng theo chân bọn họ đi ăn khuya, biết bọn họ đều thích ăn cay, biết tiệm bánh ngọt hương vị không tồi có ý nghĩa gì?
Nhớ tới đêm đó bị cự tuyệt, Nghiêm Hân Nhiễm hơi mỉm cười, cúi đầu, “Không nghĩ tới các anh cũng thích ăn ngọt.”
Cô cũng hay dùng cái này, Trần Húc sửng sốt một giây, dường như đang nghĩ về cái gì, biểu tình có chút xấu hổ.
“Cũng coi như không thích lắm……”
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen không biết dừng ở đối diện đường từ khi nào, Tưởng Kính Phong quay đầu nhìn về phía Trần Cương.
“Kia là Trần Húc đi.”
“…… Hình như là vậy.”
“Xe cậu ta dừng ở kia, cậu nói xem có giống không?”
Giọng nói Tưởng Kính Phong nhàn nhạt, nhưng trong lòng Trần Cương lại giật mình.
Không phải không ngạc nhiên, mà là hiện tại, người cùng Trần Húc vừa nói vừa cười kia, nếu hắn nhớ không lầm, kia không phải người Phong ca đêm đó ở bệnh viện hỗ trợ sao?”
Hắn không biết vì sao em trai mình lại cùng cô gái kia ở cạnh nhau.
Nhưng từ thái độ hiện tại của Phong ca, cùng giọng điệu nói chuyện, giống như rất để ý……
Ở bên kia đường, Trần Húc trầm mặc vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Anh thực sự có chuyện muốn nói với em.”
Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu như cũ, “Nhất định phải đi tiệm bánh ngọt sao?”
“Nếu em không muốn đi, vậy thì thôi…..”
Nghiêm Hân Nhiễm không muốn đắc tội Trần Húc, cũng không muốn làm hắn khó xử.
Dù sao hắn cũng từng là người cho cô ấm áp……
Do dự hai giây, cô gật gật đầu, “Không đi đến khuya đúng không?”
Cô đồng ý, Trần Húc cuối cùng cũng nhẹ thở ra một hơi, “Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy đi thôi.” Nghiêm Hân Nhiễm nói xong ngẩng đầu, vừa mới chuẩn bị đi qua đường, lại nhìn thấy chiếc xe màu đen cách xe Trần Húc không xa, bước chân cô dừng lại.
“Làm sao vậy?” Trần Húc một bên nghi hoặc hỏi, một bên nhìn về hướng Nghiêm Hân Nhiễm đang nhìn, ngay sau đó mắt khẽ mở, “Này, kia nhìn giống xe của Phong ca.”
“……” Không phải giống, mà đúng là như vậy, Nghiêm Hân Nhiễm ở trong lòng trả lời.
“Đi, đi qua nhìn xem.” Trần Húc nói xong liền cất bước, lại phát hiện Nghiêm Hân Nhiễm vẫn đứng tại chỗ, theo bản năng duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo cô đi qua đường.
Nghiêm Hân Nhiễm phục hồi lại tinh thần, nhíu mày giật tay lại, không nghĩ tới Trần Húc vẫn giữ chặt, cô vội vàng đuổi kịp bước chân hắn, “Đừng kéo, em có thể tự đi.”
Trần Húc không buông tay, ngược lại quay đầu nhìn cô, “Em rất gầy.”
“……”
“Em nặng bao nhiêu?”
“Đã lâu không cân……” Nghiêm Hân Nhiễm thất thần trả lời, tim đập có chút nhanh.
Cô có thể cảm nhận được, có đôi mắt đang nhìn cô……
“Vừa lúc, bên cạnh tiệm bánh ngọt có tiệm thuốc, đợi lát nữa đi anh mượn cân bọn họ cân một chút.” Trần Húc nói, đi về phía xe Tưởng Kính Phong.
Bởi vì hắn không chỉ chắc chắn là xe của Tưởng Kính Phong, hắn còn nhìn thấy Trần Cương ngồi ở ghế phó lái.
Cửa sổ xe mở ra, Trần Húc siết chặt canh tay Nghiêm Hân Nhiễm, tiến lên kêu một tiếng Phong ca, sau đó lại hơi khom lưng nghiêng đầu nhìn Trần Cương kêu một tiếng anh.
Mắt Tưởng Kính Phong quét sang nhìn Nghiêm Hân Nhiễm, giật nhẹ môi dưới không hé răng.
Mà Trần Cương ngược lại cười với hắn, cũng không nói chuyện, biểu tinh cùng ánh mắt còn có chút quái dị.
Đương nhiên, bao gồm cả không khí cũng có chút quỷ dị……