Với hy vọng trong chiếc cặp, Nghiêm Hân Nhiễm xuống xe, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn so với mười năm qua.
Trần Cương nhìn bóng dáng cô, đi lên ghế phụ rồi đem cửa xe đóng lại.
“Phong ca, cô gái nhỏ kia là ai?” Hắn xem như là người thân cận nhất của Tưởng Kính Phong, nhưng chưa từng nhìn thấy cô gái kia.
Tưởng Kính Phong khởi động xe, “Cậu quản nhiều như vậy làm gì?”
“Hắc…… Em chỉ là tò mò, em vừa nhìn thấy anh đưa cho cô ấy tiền.” Trần Cương cười hết sức đáng khinh.
Tưởng Kính Phong liếc nhìn hắn một cái, “Nói là có khó khăn, tôi liền viện trợ.”
“……” Viện trợ? Hắn nhớ rõ Phong ca không thích như vậy ! Hay là bị cô bé Diệp Tang kia làm cho phát điên.
Cũng không đúng, người trước tên Điền Điền cũng chỉ có giọng nói cùng lúc cười rộ lên có điểm giống Diệp Tang, nhưng người này căn bản một chút đều không giống chỗ nào…..
Dường như cảm giác được Trần Cương kinh ngạc, giọng nói Tưởng Kính Phong nhàn nhạt nói: “Là chính thức viện trợ.”
“Ách…… Ha ha ha, em biết, em biết.”
“……” Hắn biết cái đầu hắn!
Tưởng Kính Phong vô ngữ, cũng lười đến giải thích, Tưởng Kính Phong anh làm cái gì còn phải cần giải thích?
Xe rất nhanh dừng ở cổng bệnh viện, không tìm được chỗ để xe, cuối cùng vẫn là đưa chút tiền trấn an vài câu liền đi.
Thật ra anh không cần thiết phải tới, nhưng lúc trước Lý Việt xảy ra chuyện, anh đã để Lý Siêu cắn Hoắc Cẩn Đình.
Chỉ là không nghĩ tới, thằng nhóc Hoắc Cẩn Đình kia bối cảnh không tồi, bây giờ anh đang bị ông già đè ép, anh cũng chỉ có thể lui lại một bước
Đi vào phòng bệnh, bên trong có bốn người, hai anh em Lý Siêu, Trần Húc cùng với cha Lý Siêu.
Trần Húc xuất hiện ở đây, là Trần Cương an bài, mục đích chủ yếu để coi chừng Lý Siêu cùng những huynh đệ của hắn, sợ bọn họ xúc động đi trả thù.
Sau cùng, việc Tưởng Kính Phong muốn làm chính là lôi kéo bạn trai Diệp Tang là Hoắc Cẩn Đình đi vào, một khi xuất hiện cái gì ngoài ý muốn rất không dễ làm.
Đưa tiền xong, Tưởng Kính Phong không nói gì, chỉ bảo Trần Húc đi.
Ý tứ rất rõ ràng, hiện tại bọn Lý Siêu muốn trả thù cũng được, từ bỏ cũng có thể, anh mặc kệ.
Sau khi ra khỏi khu nội trú, Trần Húc lập tức nói nhỏ với Trần Cương, “Anh, em đi về trước.”
Trần Cương cười, “Trở về làm gì, anh đưa em đi thuyền lan.”
Trần Húc cười lắc đầu, “Không đi, em còn hẹn Vương Bân, lão Hạng đi ăn khuya.”
Tưởng Kính Phong nghe được bọn họ nói chuyện, một tay mở cửa xe nghiêng đầu nhìn hắn: “Ăn khuya khuya nửa đêm cũng có thể ăn, mau lên xe đi.”
Tưởng Kính Phong mở miệng, Trần Húc không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo lên xe.
Thật ra hắn không có hẹn bọn Vương Bân đi ăn khuya, hắn chỉ là có chút vội vã đi gặp Nghiêm Hân Nhiễm.
Hôm nay, mẹ cô đi làm……
Nhưng Trần Húc cảm thấy khá may mắn, Tưởng Kính Phong thuê phòng không bao lâu, đã bị Trương tổng cùng Lương tổng tóm được.
Trần Húc sớm đã ngồi không yên, dịch đến bên cạnh Trần Húc nói, “Anh, em muốn về sòng bài trước.”
Trần Cương đang ca hát có chút vô ngữ buông microphone, “Em vội vàng đến đó làm gì?’
“Ách…… Không phải em nói hẹn Vương Bân cùng……”
“Anh tin em có mà là quỷ!”
“À……” Trần Húc nhe răng, “Chỉ là, là coi trọng một cô gái.”
Trần Cương hơi nhướng mày, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, “Khó trách cùng Phan Vân chia tay, hóa ra bên ngoài có người.”
“Ta thao!” Trần Húc cười, “Cái gì gọi là em bên ngoài có người? Chỉ là còn chưa phải đâu!”