Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Ôm Anh

Chương 28: Cô thật sự muốn bán thân?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy khó hiểu, nhưng Trần Cương vẫn xuống xe, lại thấy một cô gái mặc đồng phục thở hổn hển dừng lại bên cạnh hắn.

Vẻ mắt hắn nghi ngờ liếc nhìn cô gái một cái, mà sau khi cô gái nhìn thấy hắn, bước nhanh đến ghế điều khiển gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ hạ xuống, Tưởng Kính Phong nghiêng đầu nhìn cô, vừa định hỏi cô muộn như vậy đến bệnh viện làm gì thì Nghiêm Hân Nhiễm đã lên tiếng trước.

“Tôi nghĩ kỹ rồi.”

“……”

“Nhờ anh giúp tôi liên hệ một chút.”

Tưởng Kính Phong nháy mắt có chút không biết nói gì,dừng lại hai giây, anh giơ tay chỉ về ghế phó lái, “Lên xe nói đi.”

Anh dứt lời, đem cửa sổ xe đóng lại, Nghiêm Hân Nhiễm lập tức chạy chậm đến ghế phó lái, mở cửa xe ngồi lên.

Trần Cương đứng ở một bên nhìn, vẻ mặt mộng bức, mà Nghiêm Hân Nhiễm vừa vào xe liền cảm nhận được một trận ấm áp ập vào trước mặt.

Xe của anh thật ấm áp……

“Nhà cô ai nằm viện?” Giọng nói Tưởng Kính Phong chắc chắn, dường như đã đoán được toàn bộ.

“Nhà tôi không ai nằm viện.”

???

Tưởng Kính Phong chớp chớp mắt, “Không có, vậy muộn như vậy tới bệnh viện làm gì?”

Đặc biệt là khoa điều trị nội trú!

Nghiêm Hân Nhiễm khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, hơi tím vì lạnh, “Tôi không có nơi nào để đi.”

Tưởng Kính Phong có chút không hiểu cô nói không có chỗ để đi, nhíu mày, “Có ý gì?”

“Tôi…… Tôi không có chỗ nào để ngủ.”

“……” Không có chỗ ngủ thì có liên quan gì đến chuyện tới bệnh viện?

Tưởng Kính Phong tuy rằng không hé răng, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm vẫn nhìn ra anh không nói nên lời cùng nghi hoặc.

“Bên ngoài khu nội trú có ghế dài, tôi ngủ ở đó, người ta sẽ cho rằng tôi là người nhà bệnh nhân, sẽ không đuổi tôi đi.”

“…… Làm gì không về nhà?”

Nghiêm Hân Nhiễm rũ xuống mắt, “Mẹ tôi bảo tôi cút.”

“A……” Tưởng Kính Phong cười, rất không nói nên lời, “Cùng trong nhà cãi nhau hai câu liền bỏ nhà đi, còn tính toán bán thân, cô cũng thật sự có thể làm được.”

“Không phải cãi nhau.”

“Xuống xe.” Tưởng Kính Phong đã không muốn nghe.

Nghiêm Hân Nhiễm thông minh, cũng nhờ trước nay luôn nhìn sắc mặt người khác, vì vậy ngay lập tức cô nắm bắt được thái độ Tưởng Kính Phong có chút chuyển biến.

Cô cũng không tính toán giấu giếm, nhấc mắt nhìn Tưởng Kính Phong, “Cha dượng muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi, vừa vặn mẹ tôi trở về, tuy rằng ông ta không thực hiện được, nhưng mẹ tôi bảo tôi cút.”

Tưởng Kính Phong trầm mặc một giây, nhẹ nhàng gật đầu, “Nói dối không tồi.”

Tuy rằng người đàn ông trước mặt ngoài miệng không tin, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm vẫn từ trong ánh mắt anh nhìn ra tia chần chừ, anh thật ra cũng không xác định.

Khóe môi cô cong lên, cô cười nhưng nụ cười nhợt nhạt, dường như chua xót, lại dường như an tâm.

Tưởng Kính Phong vô hình cảm thấy rất không thoải mái, không thể giải thích được nơi nào không đúng.

“Anh cảm thấy tôi nối dối, nhưng tôi thật sự không muốn trở về, thay vì tiện nghi cho cha dượng, không bằng tôi bán thân, còn có thể thuê nhà bên ngoài.”

“……”

“Sau đó giống như anh nói, một tháng bán một lần, cũng đủ sinh sống.”

“……” Nghiêm Hân Nhiễm nói quá bình tĩnh làm Tưởng Kính Phong nhíu mày, anh dừng lại một lúc đột nhiên hỏi: “Cô xác định muốn bán?”

“Ừ.” Nghiêm Hân Nhiễm gật đầu thật mạnh.

Tưởng Kính Phong hít sâu một hơi, thở dài, nghiêng người lấy chiếc túi màu đen đựng tài liệu mở ra, lấy một xấp tiền giấy đưa cho Nghiêm Hân Nhiễm.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn tờ một trăm tệ đỏ tươi, hô hấp hơi ngột ngạt, cô không vội vã duỗi tay tiếp nhận, mà chậm rãi ngẩng đầu, “Có ý gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »