Thấy Tưởng Kính Phong không hé răng, biểu tình Nghiêm Hân Nhiễm nghiêm túc lặp lại câu hỏi: “Anh có thể giúp tôi tìm người mua không?”
Tưởng Kính Phong rất muốn nói chính mình còn không có lưu lạc đến nỗi dẫn mối, nhưng anh lại không nói mà nâng tay lên hít một hơi thuốc lá, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, hợp tác đáp lại.
“Tôi có quen một ông chủ, rất thích giúp đỡ, ra tay cũng hào phóng, nếu hắn nhìn trúng cô, chắc hẳn sẽ cấp không ít.”
“Cảm ơn.”
“…… Không cần khách khí, mời cô xuống xe, tôi thật sự còn có việc.”
Nghiêm Hân Nhiễm lần thứ hai gật đầu, mở cửa xe xuống xe, sau đó đứng ở ven đường bất động, nhìn anh.
Tưởng Kính Phong ngó cô liếc mắt một cái, lập tức khởi động xe đánh tay lái đi lên đường, một chân đạp chân ga, nhỏ giọng phun ra ba chữ.
“Bệnh tâm thần!”
Nghiêm Hân Nhiễm đứng ở chỗ cũ nhìn xe Tưởng Kính Phong rời đi, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, móc ra số tiền còn lại.
Chỉ còn chút này, buổi chiều lại ăn cơm hộp đi……
Nghiêm Hân Nhiễm đi vào quầy bán quà vặt, lại mua một cái bánh mì đùi gà, sau cùng cô cảm thấy, có thể trì hoãn một ngày, bởi vì tạm thời cô không có dũng khí đưa ra muốn quyết định, cô muốn chờ thực tại ép buộc mình.
Nhưng làm Nghiêm Hân Nhiễm không nghĩ tới chính là, không cần chờ ngày mai, mặt trời chỉ lặn sau một giờ, cô liền dao động.
Có lẽ biết con đường tắt có thể làm cô thay đổi hiện trạng, hôm nay cô cảm thấy vô cùng lạnh, mặc dù buổi chiều đã ăn cơm hộp nhưng vẫn lạnh.
Sau tiết tự học buổi, cô đi ngoài trường học, hy vọng có thể nhìn thấy người đàn ông kia, đáng tiếc chiếc xe đen kia cũng không xuất hiện.
Sự thất vọng nói không nên lời lan tràn khắp đáy lòng, Nghiêm Hân Nhiễm không muốn tiếp thu chờ tới 9 giờ rưỡi, những vẫn không chờ được, cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi về hướng Bệnh viện Nhân Dân 1.
Cô đêm nay, lại chỉ có thể đi……
Hơn 10 giờ, Tưởng Kính Phong mới vừa lái xe vào khoa nội trú thì nhìn thấy một cô gái mặc áo đồng phục đeo cặp sách đứng đó không xa.
Tóc cô gái rất dài, dài gần đến eo, cơ thể đơn bạc gầy yếu, gió thổi bay chiếc áo đồng phục học sinh của cô, thoạt nhìn dường như tùy thời có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Không biết như thế nào, đầu anh không chịu khống chế hiện lên hình ảnh giữa trưa có một kẻ tâm thần đột nhiên lên xe anh.
Anh nhíu mày, thả chậm tốc độ xe, chậm rãi từ từ đi đến bên cạnh cô gái.
Khuôn mặt cúi thấp, thanh tú, cũng không có một tia tức giận…..
Tưởng Kính Phong không khỏi nhíu chặt mày, nhớ tới mặt cô gái trắng bệch, cùng ánh mắt đỏ ửng nghiêm túc khẩn cầu, đáy lòng bỗng nhiên nảy lên một tia khó chịu.
Đúng lúc này, Nghiêm Hân Nhiễm hơi cúi đầu bỗng ngẩng đầu, bước chân dừng lại một chút khi nhìn thấy chiếc xe đang chậm rãi lướt qua mình.
Mặc dù tốc độ xe chậm lại, nhưng vẫn lướt qua cô rất nhanh, tầm mắt cô cực nhanh nhìn biển số xe sau hai cô, cô liền đuổi theo xe.
Tóc cô bị gió thổi bay, đôi mắt thoạt nhìn không hề tức giận, tối tăm vài ban ngày đột nhiên sáng lạ thường…
Tưởng Kính Phong vẫn luôn nhìn cô từ kinh chiếu hậu, anh nhíu mày, đánh tay lái đem xe dừng lại, Trần Cương ngồi bên cạnh phó lái vẻ mặt nghi hoặc, còn chưa tới khoa nội trú trong bệnh viện.
“Phong ca, còn chưa tới.”
“Cậu xuống xe.”
“A?”
“Xuống xe chờ tôi.”
“……”