“Ách……” Môi Nghiêm Hân Nhiễm giật giật, ngay sau đó lại mím chặt, bởi vì cô phát hiện yết hầu thật sự căng chặt, phát ra tiếng có chút khó khăn, có lẽ là bởi vì quá mức khẩn trương.
“A.” Tưởng Kính Phong lắc đầu cười khẽ, nâng tay kẹp thuốc lá nhìn Nghiêm Hân Nhiễm phẩy phẩy, ý bảo cô nhanh chóng xuống xe.
Nghiêm Hân Nhiễm sao có thể đi xuống, cô hít sâu một hơi, phun ra những lời đã luyện bấy lâu nay.
“Tôi là bạn học của Diệp Tang.”
Khóe môi Tưởng Kính Phong hơi cong chợt tắt, tầm mắt dời khỏi người cô cuối cùng quay trở về trên người cô.
“Sau đó thì sao?”
Nghiêm Hân Nhiễm đột nhiên cảm nhận được cảm giác bức bách lúc mới lên xe nổi lên, thần kinh cô căng thẳng, “Tôi thường xuyên nhìn thấy anh tới chờ cậu ấy.”
Tưởng Kính Phong hơi nheo mắt lại, dựa người về phía sau, nâng điếu thuốc trong tay lên, dùng miệng lưỡi không nhạt không mặn hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông dường như sớm đã xuyên thủng tâm tư của Nghiêm Hân Nhiễm, làm cô đột nhiên có chút không biết mở miệng như thế nào.
“Hỏi cô đó.”
“Tôi, tôi cùng Diệp Tang không chỉ là bạn học, còn là bạn ngồi cùng bàn, tôi……Anh không phải luôn thích cậu ấy sao?”
Nhìn Nghiêm Hân Nhiễm nói năng lộn xộn, khóe Tưởng Kính Phong môi gợi lên một nụ cười gian xảo, “Vậy thì thế nào?”
“Tôi có thể giúp anh theo đuổi cậu ấy.”
“Ha hả a……” Tưởng Kính Phong cười, giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, “Sau đó?”
Nghiêm Hân Nhiễm tự nhiên hiểu được câu sau đó của anh đề cập đến, và đó cũng là lý do cô tìm anh.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch cùng cảm giác khẩn trương, áp bách nháy mắt có chút hồng, bởi vì cô cảm nhận được, người đàn ông nhìn mình như một trò đùa…..
“Nói chuyện.”
Nghiêm Hân Nhiễm khó chịu cúi đầu xuống, liếʍ đôi môi khô khốc, “Tôi thiếu tiền.”
“Cho nên cô giúp tôi theo đuổi cô ấy, tôi đưa cho cô tiền đúng không?”
“……” Nghiêm Hân Nhiễm không hé răng, là cam chịu.
“Cô có phải xem phim thần tượng nhiều quá rồi không?” Tưởng Kính Phong hít môi hơi thuốc lá, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm không kiên nhẫn nói: “Mau xuống xe.”
Đầu ngón tay Nghiêm Hân Nhiễm nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng hốc mắt rất hồng, “Tôi thật sự thiếu tiền.”
Ánh mắt cô khẩn cầu chân thành, đáng tiếc Tưởng Kính Phong trước nay không phải loại người thương hoa tiếc ngọc.
Hơn nữa ai thiếu tiền cũng đều tìm anh, dù nhà anh có mỏ vàng cũng không chịu nổi.
“Cô thiếu tiền đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Anh cười khinh thường, lần thứ hai nâng đôi tay nhìn cô phẩy phẩy, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô xuống xe nhanh chóng.
Môi Nghiêm Hân Nhiễm run rẩy, lại không nhúc nhích, vốn tâm tình Tưởng Kính Phong không phải qua tốt đã gần như mất hết kiên nhẫn, muốn trực tiếp động thủ túm cô đi xuống, rồi lại cảm thấy không thích hợp.
Bỗng nhiên anh có chút hối hận, hôm nay không kêu Trần Cương đi cùng……
“Cô rốt cuộc có xuống không?” Anh lạnh mặt, khí lạnh trên người lập tức giảm xuống hai độ, miệng lưỡi mang theo uy hϊếp.
Đáng tiếc bộ dáng đối phương căn bản giống như không sợ, không chỉ không nhúc nhích, còn nhìn chằm chằm anh.
Đối diện ít nhất mười giây, Tưởng Kính Phong cau mày, “Cô mẹ nó còn muốn ăn vạ?”
“…… Tôi biết anh rất có tiền, anh cho tôi mượn, về sau tôi nhất định trả lại anh.”
“Cô không bị bệnh chứ?”
“Tôi có thể viết giấy nợ, tôi học rất tốt, về sau khẳng định sẽ tìm được một công việc, nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Tưởng Kính Phong ngẩng đầu, nâng điếu thuốc là lên hít một hơi thật sâu, lại quay lại đầu nhìn về phía Nghiêm Hân Nhiễm, “Muốn tiền đúng không?”
“Ừ.” Nghiêm Hân Nhiễm gật đầu, cũng không biết như thế nào, nỗi sợ hãi khi vừa mới lên xe bỗng nhiên biến mất.
Cười nhạo cô cũng được, nói cô mặt dày mày dạn cũng có thể, nói cô bị bệnh cũng không có gì, cô không sao cả.