Toàn bộ buổi sáng, Nghiêm Hân Nhiễm đều có thể cảm giác được Diệp Tang đang ở trong một trạng thái nôn nông bất an, giống như có chuyện gì.
Trong lòng cô suy đoán, nhưng suy đoán nhiều nhất vẫn là chiếc xe màu đen kia liệu có xuất hiện hay không.
Thời điểm tan học, động tác Diệp Tang rất nhanh thu dọn cặp sách đi ra bên ngoài.
Mà Nghiêm Hân Nhiễm luôn chậm rì rì cũng nhanh chóng thu dọn đồ, đi theo phía sau ra ngoài.
Mới đi đến cổng trường, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen, Diệp Tang vốn chưa từng trực tiếp nhìn chiếc xe thế nhưng đã tiến thẳng về phía đó.
Người trên xe có lẽ nhìn thấy cô ấy đi tới, cửa xe mở ra, người đàn ông gọi là Phong ca xuống xe.
Khóe môi anh mang theo ý cười, là nụ cười tự tin cô nhìn thấy ngày hôm đó, dường như biết Diệp Tang nhất định sẽ đi đến tìm anh.
Nghiêm Hân Nhiễm cau mày, bởi vì nếu Phong ca thành công theo đuổi Diệp Tang, mọi chuyện sẽ khác một chút so với suy nghĩ ban đầu của cô.
Nhưng làm Nghiêm Hân Nhiễm không nghĩ tới chính là, tính cách Diệp Tang luôn mềm mại sau khi vọt tới trước mặt Phong ca, cũng không biết nói cái gì, biểu tình rất kích động.
Nhưng cái loại này kích động này không phải là cao hứng, mà là phẫn nộ……
Nghiêm Hân Nhiễm nhíu mày, hòa vào đám người hỗn loạn đi sang đường, mới vừa đứng cách Diệp Tang cùng Phong ca 5 mét, liền nhiền thấy Phong ca nâng tay, cong ngón trỏ, ở trên má Diệp Tang quét nhẹ.
Mắt Nghiêm Hân Nhiễm khẽ nhếch, Diệp Tang cũng sợ tới mức lùi bước về phía sau, một phen hất tay anh ra.
“Làm gì?!” Giọng nói Diệp Tang rất lớn, mặt cũng rất hồng.
Không ngờ Phong ca lại cười không để bụng phun ra hai chữ, “Thật mềm.”
Trong lòng Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn ra, liền nhìn thấy mặt Diệp Tang như sắp bốc cháy hung hăng liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Có lẽ vừa xấu hổ vừa bực, Nghiêm Hân Nhiễm trơ mắt nhìn Diệp Tang lướt qua bên cạnh mình, nhưng cô ấy hình như không nhận ra cô……
Cô theo bản năng quay đầu, sau khi liếc mắt nhìn bóng dáng Diệp Tang, lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Chỉ thấy người đàn ông cũng nhìn về phía Diệp Tang, anh hít sâu rồi chậm rãi thở dài, tự tin trên người lúc trước hoàn toàn không còn, chỉ còn ngoài ý muốn cùng bất đắc dĩ.
Cảm giác dường như có thứ gì đó đang nắm lấy trái tim cô nổi lên, Nghiêm Hân Nhiễm nhíu mày, đầu ngón tay nắm chặt, sau khi người đàn ông mở cửa lên xe, cô mới bước chân đi tới cạnh xe.
Cô từ cửa sổ xe rộng mở nhìn thấy người đàn ông cúi đầu hút thuốc lá, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Trong lòng có âm thanh thúc giục bảo cô nhanh lên, nhưng cơ thể có chút không nghe lời, còn may người đàn ông chưa lái xe rời đi mà lấy ra điện thoại trả lời cuộc gọi.
Nghiêm Hân Nhiễm cau mày, hơi cúi đầu, nhớ tới chính mình ngày hôm qua.
Đúng vậy, ngày hôm qua chết cô còn không sợ, hiện tại có một cô hội trước mặt, cô còn sợ cái gì? Sợ cơ hội sao?
Cô hít sâu một hơi, lần thứ hai ngẩng đầu, ở thời điểm người đàn ông cúp máy, cô vội vàng xông lên phía trước, duỗi tay một khen kéo ra cửa xe.
Tưởng Kính Phong đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy cô gái rất tự nhiên đem cửa xe đóng lại, vẻ mặt vô ngữ, “Cô là ai?”
Nghiêm Hân Nhiễm vừa mới đóng cửa xe, tim đập lệch một nhịp, có chút khẩn trương chậm rãi xoay người.
Sắc mặt người đàn ông không phải quá tốt, biểu tình cùng ánh mắt đều mang theo nghi ngờ, khí thế rất mạnh, khiến hô hấp cô bị bóp nghẹt, đầu óc cũng có chút loạn.
Tưởng Kính Phong thấy cô gái ngơ ngác nhìn chính mình, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, một bộ dáng bị dọa, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười.
“Cô bé có phải lên nhầm xe hay không?"