Tim cô ngay lập tức thắt lại, Nghiêm Hân Nhiễm cuộn cổ họng khô khốc, cúi đầu, xoay người đi vào phòng nhỏ chưa đầy sáu mét vuông của mình.
Cô cầm cặp sách trên ván giường gỗ nhỏ đeo lên lưng, đờ đẫn ra khỏi phòng ngủ đi đến trước tủ giày, máy móc đổi giày, mở cửa, đi ra ngoài, trở tay đóng cửa lại……
Bầu trời bên ngoài âm u, có thể sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào, tràn ngập áp lực.
Nghiêm Hân Nhiễm không biết nên đi con đường nào, lang thang không có mục tiêu ở trên đường.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đã đi tới trường học.
Nhìn cổng trường quen thuộc, Nghiêm Hân Nhiễm cười.
Giống như…… Thật sự không có nơi nào để đi……
Cô rũ xuống mắt, lướt qua trạm xe buýt, đi đến bên hồ mà bạn cùng bàn Diệp Tang sau khi tan học luôn đi qua.
Gió hồ rất lớn, thổi quần áo cô phồng lên, sợi tóc hỗn độn tung bay, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh một chút nào.
Có phải trái tim chết lặng, cơ thể cũng đi theo chết lặng rơi xuống hay không?
Cô đi đến rào chắn bên hồ, nhìn mặt hồ không tĩnh lặng, hai tay nắm chặt ở trong túi đồng phục học sinh.
Nhảy xuống đi, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, không cần phải vất vả giãy giụa như vậy…..
Nghiêm Hân Nhiễm chậm rãi vươn mình ra, lòng bàn tay phủ lên hàng rào bằng đá, một cơn lạnh đột nhiên xuyên thấu da thịt, thẳng đến tận xương.
Cô run lập cập, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Vì sao cô muốn chết? Rõ ràng cái gì cô cũng không làm, rõ ràng người sai không phải cô!
Nơm nớp lo sợ, cụp mi, rũ mắt sống mười mấy năm, chưa từng sống cuộc sống như con người, vì sao cô phải muốn chết?!
Cô còn rất nhiều đồ ăn ngon chưa ăn, chưa mặc quần áo đẹp, ngay trà sữa cửa tiệm trà sữa mới mở các bạn học truyền tai nhau cô cũng chưa uống qua, cô vì sao lại muốn chết?!
Đáng chết…… Không phải là vì Triệu Văn Hải sao?
Người đáng lẽ phải sống kéo dài hơi tàn……Chẳng phải là Lưu Lệ Quyên cùng cái người đàn ông kia chỉ biết uống rượu đánh người chưa từng quan tâm cô một ngày sao?!
Nghiêm Hân Nhiễm nghiến răng, chậm rãi nâng tay lên, kéo dây buộc tóc xuống, để mái tóc dài ngăn trở khuôn mặt nóng rát, cô xoay người chậm rãi đi về phía trường học, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, đi học theo lẽ thường.
Sau tiết tự học buổi tối, Nghiêm Hân Nhiễm vẫn luôn đứng ở trạm xe buýt chờ.
Nhưng cô chờ đến 9 giờ 40 phút, chiếc xe màu đen kia vẫn không xuất hiện.
Chủ nhân chiếc xe hình như biết Diệp Tang hôm nay không đi học……
Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu, sờ sờ túi, móc ra 20 tệ duy nhất còn dư lại trên người, đi vào quán bán đồ ăn vặt ở cổng trường.
Cô mua một cái bánh mì đùi gà giá 5 tệ, một bên gặm, một bên lang thang không có mục tiêu trong bóng đêm cùng gió lạnh.
Chẳng mấy chốc ăn xong bánh mì, nhưng cơ thể một chút dấu hiệu ấm áp cũng không có, ngược lại càng ngày càng lạnh, tay cùng chân cũng càng ngày càng tê dại……
Cũng không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhìn về phía bệnh viện Nhân Dân 1 cách đó không xa, nhíu mày rồi đi vào.
Đêm nay, cô nằm trên ghế ngoài khu điều trị nội trú của bệnh viện qua đêm, không để ý ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người bệnh cùng nhân viên y tế đi ngang qua.
Dù sao đây cũng là khu có người nhà bệnh nhân qua đêm ở đây, không phải rất binh thường sao?
Buổi sáng, cô vào phòng lấy nước ấm, rửa sạch sau đó liền đi học.
Thời điểm đi vào phòng học, cô nhìn thấy Diệp Tang ngày hôm qua không đi học đã ngồi ở trên ghế, chiếc xe màu đen kia, hôm nay nhất định sẽ xuất hiện.
Cô đi đến chỗ ngồi, buông cặp xuống, kéo khóa một bên lấy hộp bút, một bên dường như lơ đãng hỏi: “Sắc mặt cậu nhìn rất kém, lại bị bệnh?”
Đôi mắt Diệp Tang còn có chút sưng vù nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nghiêm Hân Nhiễm cười, cảm nhận được đối phương không muốn nói về vấn đề này, liền không mở miệng.
Có đôi khi quá thân thiện ngược lại không tốt……