Chương 22: Cút!

Triệu Văn Hải dùng hết sức lực, đem Nghiêm Hân Nhiễm vốn dĩ nằm bò ở trên tay vịn ghế sô pha túm ngồi dậy.

Nhưng Nghiêm Hân Nhiễm cố nhịn cảm giác đau đớn truyền từ da đầu, cô không kêu, răng vẫn như cũ cắn lòng bàn tay Triệu Văn Hải.

“Con mẹ mày!” Triệu Văn Hải đem Nghiêm Hân Nhiễm túm lên, giơ tay tát cô một cái.

Lần này, Nghiêm Hân Nhiễm không chỉ bị tát mà người còn đυ.ng phải ghế sô pha đập đầu vào tường sau đó ngã ngồi trên mặt đất.

Đầu trống rỗng, lỗ tai ong ong ong, Nghiêm Hân Nhiễm còn chưa có ngốc, một lực rất lớn đem cô ấn ngã nằm trên mặt đất, ngay sau đó cô cảm thấy bụng nhỏ hóp lại, ép làm cô không thở nổi.

Mặt cha dượng Triệu Văn Hải gần trong gang tấc, hốc mắt cô đỏ bừng, cô cảm nhận được quần áo bị xốc lên, muốn giơ tay kéo xuống, lại phát hiện tay mình không nghe lời, không thể nâng lên được chút nào!

Bỗng nhiên, cha dượng đang ngồi trên người cô dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, sau đó cô nghe được ‘ phanh ——’ một tiếng, là tiếng cửa phòng đóng thật mạnh.

“Các người đang làm gì?” Lưu Lệ Quyên đứng ở cửa giọng nói run đến lợi hại.

Hoàn toàn không nghĩ tới Lưu Lệ Quyên bỗng nhiên trở về, Triệu Văn Hải sửng sốt hai giây, không trả lời bà, chỉ vội vàng từ trên người Nghiêm Hân Nhiễm đứng dậy.

Nghiêm Hân Nhiễm nằm trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy mẹ minh đứng ngoài cửa, ủy khuất cùng sợ hãi hoàn toàn bùng nổ, oa một tiếng bật khóc.

Lưu Lệ Quyên hô hấp dồn dập, nhìn lướt qua quần xộc xệch, quần đi học của Nghiêm Hân Nhiễm ở trên đầu gối, hai tay nắm chặt bên hông.

“Con mẹ nó Triệu Văn Hải! Bà đây giúp anh chạy xuôi chạy ngược đi vay tiền, anh mẹ nó ở nhà làm con gái tôi?!”

“Anh, anh không…… Là con bé!” Triệu Văn Hải chỉ vào Nghiêm Hân Nhiễm, trợn mắt nói dối, “Là con bé trở về cọ lên người anh, còn tự đem quần mình cởi ra!”

“Con, con…… Con không…… Không có……” Nghiêm Hân Nhiễm lắc đầu, tuyệt vọng đến mức khóc lớn, “Ô —— ông ta còn, còn lừa, gạt con nói mẹ ở, ở nhà…… Ô ô……”

“Mẹ mày! Chính mình phát tao còn……”

Lời Triệu Văn Hải còn chưa nói xong, Lưu Lệ Quyên đã chạy tới, đôi tay đánh lên đầu Triệu văn Hải, một bên đánh một bên mắng.

Mắng ông ta là đồ bại hoại, mắng ông ta không phải là người, mắng lương tâm ông ta bị chó ăn, một bên mắng một bên khóc.

Triệu Văn Hải cũng không dám đánh trả, quay đầu đi tùy ý bà đanh, tùy ý bà mắng.

Quế Bảo yêu cầu anh ta trả tiền lãi, nếu không sẽ phế bỏ một tay ông ta, thời gian ba ngày.

Ông ta còn phải dựa Lưu Lệ Quyên giúp ông ta đi vay tiền……

Lưu Lệ Quyên đánh một hồi, thấy Triệu Văn Hải không kêu một tiếng nào, dừng tay lại, tựa như nhớ tới cái gì, xoay người vọt tới trước mặt Nghiêm Hân Nhiễm còn ngồi trên đất.

Bà giữa chặt cánh tay Nghiêm Hân Nhiễm, kéo cô lên, khom lưng giúp cô sửa sang quần áo.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn Lưu Lệ Quyên giúp mình sửa sang quần áo, ủy khuất lần thứ hai bùng nổ, nước mắt ào ào chảy xuống.

Nhưng mà, làm cô không nghĩ tới chính là Lưu Lệ Quyên giúp cô sửa sang quần áo xong, mới thẳng người đứng dậy, cho cô một bạt tai.

‘ bang ——’ một tiếng giòn vang, Nghiêm Hân Nhiễm không cảm giác được đau, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, trước mắt lóe lên tia sáng……

Cô không dám tin vào mắt minh, nhìn về phía Lưu Lệ Quyên, nhìn thấy Lưu Lệ Quyên lui một bước về phía sau, chỉ vào hướng cửa.

“Cút!”

Môi Nghiêm Hân Nhiễm run rẩy, nói ra ba chữ, “Con không có……”

“Tao bảo mày cút ——” Mắt Lưu Lệ Quyên đỏ ngầu rống lên, “Từ lúc sinh mày ra bà đây chưa từng có một ngày lành, mày mẹ nó còn cướp đàn ông của tao!”

“……” Nghiêm Hân Nhiễm lắc đầu, muốn nói cô không có, nhưng yết hầu giống như bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng không thể phát ra.

Có lẽ, trong lòng cô biết rõ ràng, căn bản vấn đề cô có câu dẫn cha dượng hay không.

Nếu mẹ cô không cảm nhận được gì, sao có thể ngầm đồng ý cho cô đến nơi bà làm việc, còn ở đó qua đêm mà không quan tâm?

Cha dượng là người như thế nào, mẹ cô biết rất rõ……Bà chỉ là vẫn luôn cảm thấy cô là con của chồng trước, sớm đã không muốn cô, cũng….Sớm đối với cô không còn kiên nhẫn……