Nghiêm Hân Nhiễm thấp giọng trả lời, sau đó đem cặp sách bỏ vào trong phòng rồi đi vào phòng bếp.
Chỉ là khi cô mới đặt nồi nước lên bếp từ, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Tim Nghiêm Hân Nhiễm đập lệch một nhịp, đột nhiên quay đầu, phát hiện Triệu Văn Hải không biết ở phía sau lưng cô từ khi nào.
Cô hoảng sợ, không chỉ bởi vì ông ta bỗng nhiên đi vào trong bếp, mà còn vì ánh mắt ông ta nhìn cô…..giống như một con sói đói ……
Tóc gáy lập tức dựng đứng, môi Nghiêm Hân Nhiễm khô khốc run rẩy, cô giả bộ bình tĩnh, “Triệu, chú Triệu, còn có chuyện gì sao?”
Vô dụng, mặc dù cô đã nỗ lực để bản thân trấn tĩnh lại, nhưng khi giọng nói phát ra vẫn lắp bắp, còn mang theo run rẩy.
Đáy mắt cô gái kinh hoàng cùng hoảng sợ không giấu được, ánh mắt như vậy trông rất quyến rũ.
Đặc biệt giờ phút này toàn thân cô tràn ra hơi thở đề phòng, hoảng loạn lại cùng bất đắc dĩ, làm người đàn ông muốn cướp đoạt, muốn phá hủy chút ngụy trang giống như tờ giấy kia.
Máu vốn dĩ không ngừng truyền lên đầu, lửa bốc lên ngun ngụt, đôi mắt Triệu Văn Hải nheo lại, tiến lên ôm chặt Nghiêm Hân Nhiễm.
Nghiêm Hân Nhiễm sợ hãi kêu một tiếng, dùng hết toàn lực đẩy ra, nhưng dù thế nào cô cũng không đầu được, Triệu Văn Hải còn cúi đầu để sát vào môi cô, muốn hôn cô.
“Buông ra! Buông tôi ra ——” Nghiêm Hân Nhiễm quay đầu né tránh miệng ông ta.
“Đừng kêu!” Triệu Văn Hải đè thấp giọng nói cảnh cáo, “Lại kêu lão tử gϊếŧ chết mày!”
“Buông ra —— mẹ —— mẹ ——” Nghiêm Hân Nhiễm làm sao có thể nghe ông ta, cô một bên giãy giụa, một bên chạy tới phòng khách hét lớn, còn dùng chân đá ông ta.
Trương Văn Hải che lại miệng Nghiêm Hân Nhiễm, kéo cô vào pòng khách, “Mẹ mày đã sớm đi ra ngoài, căn bản không ở nhà, vì vậy tiết kiệm chút sức lực của minh đi!”
“Ngô ngô ngô ——” Nghiêm Hân Nhiễm không dám tin mở to mắt, cô nắm lấy đôi tay đang che lại miệng cô, trơ mắt nhìn cửa sổ phòng bếp đang cách cô ngày càng xa.
Chưa bao giờ nỗi sợ hãi lan tràn khắp người cô như bây giờ, cô giây giụa lợi hại hơn, đầu ngón tay cắm sâu vào da thị Triệu Văn Hải.
Nhưng Triệu Văn Hải adrenalin* đang tăng vọt căn bản không cảm giác được đau, chỉ cảm thấy kí©h thí©ɧ, cơ thể ông ta suy nghĩ lâu như vậy, hiện tại bị ông ta ôm vào trong lòng ngực.
*Adrenaline là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.
Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.Mềm như vậy, còn mang theo mùi hương đặc trưng của con gái, chỉ nghĩ đến đây, ông ta chỉ muốn dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăng thao cái miệng nhỏ chưa từng bị ai khai phá.
Ngẫm lại, Triệu Văn Hải liền cảm thấy hưng phấn, máu sôi trao, dươиɠ ѵậŧ cứng đến phát đau.
Ông ta thở dốc, đem Nghiêm Hân Nhiễm kéo vào phòng khách, sau đó gấp không chờ nổi đem cô ấn nằm bò trên tay vị sô pha, một tay vẫn bịt miệng cô, một tay túm lấy quần áo cô kéo xuống.
“Ngô ngô ngô ——” Mặt Nghiêm Hân Nhiễm đối diện với sô pha, đôi tay gắt gao giữ chặt quần, hai chân phía sau đá lung tung.
Cô có thể cảm nhận được, cô đá vào bắp chân của anh ta, nhưng đối với ông ta mà nói một chút cũng không dùng được, lực đạo trên tay ông ta cũng mạnh như vậy……
Nước mắt không chịu khống chế tuôn ra, Nghiêm Hân Nhiễm dùng sức lắc đầu, muốn ném cái tay che miệng mình ra, nhưng đồng thời gót chân bị Triệu Văn Hải hung hăng dẫm lên.
Nhưng mà, cho dù cô đã dùng hết toàn bộ sức lực giãy giụa phản kháng, quần của cô vẫn bị Triệu Văn Hải kéo xuống dưới đầu gối.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng nảy lên, Nghiêm Hân Nhiễm từ bỏ giữ chặt chiếc quần đã bị kéo xuống, ngược lại hai tay cô đè lấy bàn tay đang che miệng cô lại, cắm một ngụm lên bàn tay Triệu Văn Hải.
Triệu Văn Hải chuẩn bị kéo qυầи ɭóŧ thì đau kêu một tiếng, một phen túm chặt tóc cô kéo lên.