Trần Húc rút ra một điếu thuốc, cúi đầu không hé răng.
Vương Bân lại nói: “Hơn nữa mày có thể kêu em ấy ra ngoài nói chyện, không cần thiết phải ở đây.”
Trần Húc thở phào, lấy ra bật lửa châm thuốc, “Chút nữa tao tìm cơ hội cùng em ấy nói rõ ràng.”
Thật ra…… Không phải hắn không muốn nói, mà là ánh mắt vừa rồi Nghiêm Hân Nhiễm nhìn hắn cùng với thái độ của cô, làm hắn bỗng nhiên không có tự tin……
Trần Húc định đợi thêm chút nữa, lấy cớ gọi Nghiêm Hân Nhiễm đi ra ngoài ăn cái gì, thuận tiện cùng cô nói, hắn hiện tại đã độc thân.
Nhưng hắn vừa mới điều chỉnh tốt cảm xúc, thì nhận được điện thoại của anh họ Trần Cương, bảo hắn đến bệnh viện, người thay ca với hắn Lý Siêu xảy ra chuyện.
Trần Húc có chút vô ngữ, tuy quan hệ của hắn cùng Lý Siêu rất bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng coi như ở cùng nhau, chỉ có thể chạy đi trước xem chuyện gì xảy ra.
Kết quả vừa đi, đêm đó không chỉ không thể trở về, ngay cả mấy ngày sau cũng không thể quay lại.
Bởi vì anh họ Trần Cương của hắn, giao việc chăm sóc Lý Siêu vào trong tay hắn.
Đến nỗi Nghiêm Hân Nhiễm, thái độ với Trần Húc bỗng nhiên chuyển thành một tia chờ mong.
Cho nên cô ở phòng chứa đồ trốn đến 11 giờ mới đi ra ngoài, bởi vì cô nhìn ra vừa nãy ở khu trò chơi, Trần Húc có điều muốn nói rồi lại thôi.
Đáng tiếc cô không gặp Trần Húc, cả lão Hạng cũng không thấy, chỉ thấy Vương Bân cùng ba người khác ngồi trong góc cùng Bạch chủ quản nói cái gì đó.
Đáy lòng Nghiêm Hân Nhiễm dâng lên một tia hy vọng, nhưng buổi sáng ngày hôm sau lúc đi học, cô vẫn không gặp Trần Húc liền tan thành ảo ảnh.
Cô chậm rãi đi ra khỏi hẻm nhỏ, tầm mắt đảo qua dừng ở chiếc xe đầu hẻm, lại không nhìn thấy chiếc xe mini màu trắng, khóe môi gợi lên một tia tự giễu cười.
Giữa trưa tan học, Nghiêm Hân Nhiễm vừa ra cổng trường, theo thói quen nhìn về con đường đối diện, nhưng cô cũng không nhìn thấy chiếc xe màu đen kia.
Đôi lông mày thanh tú của cô bỗng nhiên giật giật, sự cô độc không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào hình dung tràn lan trong lòng, so với rét lạnh còn đáng sợ hơn……
Không muốn một mình ở lại trường học, cô lựa chọn về nhà.
Về nhà mà nói, ít nhất cô có thể trốn trong căn phòng nhỏ của cô, sau đó nằm trong chăn, như vậy sẽ ấm áp một chút.
12 giờ rưỡi, Nghiêm Hân Nhiễm móc ra chìa khóa, dùng bàn tay đông cứng mở cánh cửa chống trộm cũ.
Trong phòng khách chật chội, TV đang bật, người cha dượng hai ngày cô không gặp đang ngồi ở trên sô pha hút thuốc lá.
Thậy ra Triệu Văn Hải lớn lên không tồi, hơn nữa miệng còn biết dỗ phụ nữ, nếu không mẹ cô cũng không lấy hết can đảm ly hôn, nhiều năm như vậy, bà cũng không có một câu oán hận nào về việc phải chu cấp cho ông ta.
Nhưng giờ phút này sắc mặt Triệu Văn Hải rất không tốt, trên người tràn ra hơi thở cáu kỉnh, trong ánh mắt che kín tơ máu, quai hàm xanh lè, một bộ râu đang mọc lên…..Thoạt nhìn có chút tối tăm cùng khủng bố.
Nghiêm Hân Nhiễm rảo bước tến vào trong phòng, bước chân dừng lại một chút, bởi vì cha dượng nhìn cô, cái loại ánh mắt này làm lông tơ của cô dựng đứng.
“Đứng ở cửa làm gì?” Triệu Văn Hải tức giận nói.
Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng cúi đầu, trạng thái hoảng hốt trước khi trơ về tan thành mây khói, cả người cô khẩn trương, mỗi một tế bào trong cơ thể bất an xao động.
Cô một bên dong dong dài dài rảo bước tiến vào phòng, một bên hỏi: “Chú Triệu, mẹ cháu đâu?”
“Đang ngủ.”
Vừa nghe đến Lưu Lệ Quyên đang ngủ, Nghiêm Hân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới đem cửa đóng lại.
Cô đi đến trước tủ giây, dùng tốc độ nhanh nhất đổi giày, cũng không tính toán nấu đồ ăn, chuẩn bị về phòng.
Chỉ là cô mới đi đến cửa phòng, Triệu Văn Hải bỗng nhiên gọi cô lại.
“Cháu ăn gì chưa?”
“Ăn rồi, ở trường học mua cơm hộp.” Cô nói dối.
“Chú còn chưa ăn, giúp chú nấu một bát mì.”
“……Được.”