Một đêm chịu đựng qua đi, Nghiêm Hân Nhiễm 6 giờ rưỡi thức dậy như thường lệ.
Chỉ là hôm nay cô đi vệ sinh cá nhân không gặp Trần Húc cùng Vương Bân, lúc cô đeo cặp sách ra ngoài khu vui chơi cũng không thấy bọn họ.
Khi ra khỏi hẻm nhỏ, cô nhìn thấy xe của hắn…..
Bọn họ hẳn đều đang ở văn phòng, chỉ là không biết bọn họ còn nghỉ ngơi, hay cố tình tránh né cô.
Nghiêm Hân Nhiễm dừng lại bước chân trước xe Trần Húc, quay đầu nhìn thoáng qua hẻm nhỏ, đầu ngón tay nắm chặt, trái tim hơi nhũn ra.
Hôm nay cô có chút hoảng hốt, toàn bộ buổi sáng giáo viên giảng cái gì, cô cũng không nghe vào đầu.
Vào buổi chiều, lúc tan học, cô mới chú ý bạn cùng bạn Diệp Tang của mình lại xin nghỉ.
Cô ấy giống như…..Bị bệnh đi, thời điểm buổi sáng cô có nghe được tiếng cô ấy ho khan……
Nghiêm Hân Nhiễm không biết minh bị làm sao, nói nhiều khó chịu, lại cũng không phải, cô cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, đầu cũng trống trơn.
Buổi chiều sau khi tan học, cô đi mua cơm hợp, lại nhìn thấy chiếc xe màu đen kia dừng ở cổng trường……
Ngày hôm sau, Diệp Tang ngồi cùng bàn vẫn không đi học, nhưng chiếc xe màu đen kia vẫn đang đợi.
Giữa trưa, buổi chiều, bao gồm buổi tối……
Nghiêm Hân Nhiễm không vội vã lên xe buýt, mà cô đứng ở trạm xe buýt, đối mặt với gió lạnh nghiêng người nhìn chiếc xe màu đen kia, mãi cho đến khi chiếc xe rời đi, cô mới lên xe buýt đến trạm cuối cùng.
Cô không biết chính mình vì sao muốn làm như vậy, chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn chiếc xe kia chờ ở cổng trường, cô sẽ có cảm giác chính mình không cô đơn…..
Khi cô đi đến nơi, đã gần 10 giờ.
Không gặp Trần Húc, cũng không gặp Vương Bân, bao gồm cả bọn lão Hạng, xem ra bọn họ đã đổi ca, đổi thành mấy người Lý Siêu.
Trái tim Nghiêm Hân Nhiễm chùng xuống, sau đó không ngừng tự nhủ.
Mặc kệ bọn họ bình thường đổi ca, hay cố tình trốn tránh cô, tốt hơn hết bọn họ nên trốn tránh tốt hơn cô.
Dù sao ngày mẹ cô đi làm, ngoại trừ nơi này, cô cũng không còn nơi khác để đi……
Một tuần sau đó, cô cũng không gặp lại Trần Húc, nhưng mỗi ngày lại có thể nhìn thấy chiếc xe màu đen kia.
Mặc kệ Diệp Tang xin nghỉ không đi học, chiếc xe kia vẫn lẳng lặng dừng ở đó….
Sau vài ngày, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Húc cùng Vương Bân.
Hai người vẫn như thường lệ ngồi dựa cạnh cửa chơi trò 97.
Thấy cô tiến vào, Trần Húc quay đầu nhìn về phía cô, cười hỏi, “Hôm nay sao đến muộn vậy?”
Trái tim Nghiêm Hân Nhiễm đột nhiên bị bóp chặt, ngay sau đó cô cong môi lên, cười lễ phép, “Thầy giáo giảng bài thi, dạy quá giờ.”
Cô lại nói dối, rõ ràng cô đứng ở trạm xe buýt bị gió thổi lạnh đứng xem chiếc xe màu đen kia khi nào rời đi.
Kết quả, cô chờ đến gần 9 giờ rưỡi……
Chỉ là, cô không rõ, Trần Húc này lại làm sao vậy? Biến mất sau hai tuần, gặp lại trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì……
“Tiết tự học buổi tối còn kéo dài, giáo viên của các em cũng thật đầy đủ.” Trần Húc nói.
Nghiêm Hân Nhiễm cười cười, “Trần ca, Vương ca, em đi vào trước.”
Trần Húc môi hé mở, tựa như muốn nói cái gì, dừng lại một giây rồi khép lại, gật gật đầu.
Nghiêm Hân Nhiễm cong môi cười nhìn hắn, sau đó thu hôi tầm mắt đi vào bên trong, thẳng đến khi thân ảnh cô biến mất, Vương Bân vẫn luôn nhìn màn hình không nhúc nhích quay đầu nhìn về phía Trần Húc.
“Cảm giác em ấy có điểm không thích hợp.”
“…… Nơi nào không thích hợp?”
“Có chút lạnh lùng.”
Trần Húc mím môi, không hé răng, lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho Vương Bân.
Vương Bân tiếp nhận thuốc lá hỏi: “Vừa rồi sao mày không nói cho em ấy biết?”
Trần Húc có chút không nói nên lời liếc nhìn hắn một cái, “Mày ngồi ở đây làm bóng đèn lớn như vậy, lão tử phải nói như thế nào
“Xuy —— lão tử thoạt nhìn không tự giác như vậy sao? Mày chỉ cần nói có chuyện muốn nói với em ấy, lão tử lập tức rời đi!”