Chương 18: Người em thích là anh

Nghiêm Hân Nhiễm sửng sốt, Trần Húc đã nâng tay, chỉ về phía bên ngoài, “Ra ngoài nói đi.”

Dường như xác định cô nhất định sẽ đuổi kịp, Trần Húc vừa dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn bóng dáng của hắn, tay nắm chặt khăn lông, cuối cùng vẫn đi theo.

Giờ phút này khu trò chơi đã không ai, cửa cuốn khép hờ, Trần Húc dừng bước chân ở quầy.

Hắn dựa lưng vào quầy, cúi đầu rút ra điếu thuốc lá cắn chặt giữa hai hàm răng.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn hắn dùng bật lửa châm thuốc, nhưng lại không có ý mở miệng, cô có chút thấp thỏm lại mang theo chút chờ mong nhỏ giọng hỏi: “Trần ca, anh muốn nói gì với em?”

Đúng vậy, cô vẫn rất chờ mong.

Mặc dù đêm nay Trần Húc rất kỳ quái, mặc dù cô cảm nhận được hắn cố tình xa cách, nhưng cô vẫn chờ mong

Đặc biệt vào lúc này, hắn bỗng nhiên đơn độc tìm cô, làm cho cô không thể không mong chờ….

Trần Húc không lập tức hé răng, mà nhíu mày nhìn cô.

Nghiêm Hân Nhiễm có tình cảm với hắn, làm sao hắn không cảm nhận được, dù sao hắn cũng không phải một thằng nhóc.

Mà hắn đối cô, cũng có chút cảm giác đi…… Nhưng mà……

Trần Húc nâng điêu thuốc lên, hung hăng phun ra, “Vương Bân thích em.”

“……” Đầu Nghiêm Hân Nhiễm nổ mạnh, vốn dĩ thấp thỏm chờ mong nháy mắt lập tức bình tĩnh lại.

Trần Húc thấy biểu tình của cô không có chút biến hóa nào, chỉ ngốc ngốc nhìn mình, nhíu mày càng chặt hơn.

“Tiểu Nhiễm?”

“Ách…… Anh mới vừa nói cái gì?”

“……Anh nói Vương Bân thích em.”

Nghiêm Hân Nhiễm môi hé mở, dừng lại một chút mới nói: “Sau đó thì sao?”

Giọng của cô bình tĩnh đến khó tin, ánh mắt cùng biểu tình bình tĩnh không kém, bình tĩnh đến mức giống như một con búp bê Tây Dương không có sinh mệnh.

Trần Húc vốn đã có chút bực bội, không hiểu vì sao lại càng bực bội hơn.

Hắn cúi đầu, lại hung hăng hút điếu thuốc, “Cậu ấy muốn cùng em kết giao.”

Nghiêm Hân Nhiễm chớp chớp mắt, phun ra ba chữ, “Thật xin lỗi.”

“Thật xin lỗi?” Trần Húc ngẩng đầu.

“Em đối với Vương ca không có cảm giác.”

Trần Húc chỉ cảm thấy sự bực tức, bồn chồn ở trong lòng đột nhiên biến mất, hắn cũng không rõ nguyên nhân.

Ngay lúc hắn muốn xác nhận lại một chút, Nghiêm Hân Nhiễm có phải không muốn kết giao cùng Vương Bân hay không, thì cô bỗng nhiên mở miệng.

“Người em thích là anh.”

Có lẽ không nghĩ tới cô sẽ nói trực tiếp như vậy, Trần Húc có chút sửng sốt.

Nghiêm Hân Nhiễm hé mở môi run rẩy, nói lại: “Người em thích là anh.”

Cô mang theo ánh mắt có chút sương mù cùng kiên định làm hô hấp Trần Húc cứng lại, có chút không dám nhìn, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Không khí trong lúc nhất thời im lặng, có thứ gì ở xao động, giãy giụa……

Nửa ngày sau, Trần Húc nhấp đôi môi khô khốc, “Anh có bạn gái.”

***

Sau khi Nghiêm Hân Nhiễm trở nên tỉnh táo, ngủ nhưng phá lệ tỉnh táo.

Bởi vì cô không biết khi nào cha sẽ trở về, có phải lại uống say hay không, liệu có cùng mẹ cãi nhau, sau đó lại động thủ.

Dần dần, lần thức giấc này dần dần biến thành mất ngủ, mà tối nay, cô lại mất ngủ.

Thu mình trong góc sô pha, Nghiêm Hân Nhiễm cảm thấy đêm nay đặc biệt lạnh, mặc dù dì Trương đã lấy thảm đắp cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.

Đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Trần Húc nói mấy chữ kia, cô không hiểu tại sao.

Vì sao hắn có bạn gái, lại đối xử tốt với cô?

Mặc dù trong số họ, Trần Húc là người khéo đưa đẩy nhất, nhưng cũng chỉ là biết ăn nói, cũng sẽ không cố tình đối xử tốt với bất kỳ ai.

Nhưng mấy ngày nay, hắn thật sự đối tốt với cô, cô có thể cảm nhận được, nó không giống nhau……

Nghiêm Hân Nhiễm vắt óc cố gắng suy nghĩ rõ ràng, cuối cùng trong đầu cô hiện lên đêm đó Phong ca tới, cô cởϊ áσ đồng phục, ánh mắt Trần Húc hỏi cô có lạnh hay không.

Cho nên…… Là thương hại sao……

Có vẻ như mọi thứ……Bắt đầu từ đêm đó……