Buổi tối 9 giờ 37 phút, Nghiêm Hân Nhiễm đã đi vào khu trò chơi.
Cô chờ mong không có thất bại, Trần Húc cùng Vương Bân vẫn chơi 97 như thường lệ.
Khóe môi cô không tự giác giơ lên, “Trần ca, Vương ca.”
Trần Húc không hé răng, chỉ là nghiêng mắt nhìn cô gật đầu một cái, rồi tiếp tục chơi game.
Nghiêm Hân Nhiễm mẫn cảm nhận ra được điều gì đó, cảm giác rất tồi tệ, trái tim cô hơi co rút lại, ngay sau đó Vương Bân liền cười hỏi cô làm xong bài tập về nhà chưa.
“À…… Còn chưa.” Cô nói dối.
Vì không muốn bài tập trở thành trở ngại, cô ở trường học đã làm xong hết tất cả bài tập về nhà.
Cô không biết vì sao minh muốn nói dối, dường như đó là một loại phản ứng theo bản năng.
“Mau đi làm đi, khi nào xong thì tới tìm bọn anh.” Vương Bân nói.
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn nụ cười trên môi Vương Bân, gật gật đầu, “Em đi làm bài tập trước.”
Vương Bân không nói chuyện, giơ tay phẩy phẩy, ý bảo cô mau đi.
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn lướt qua Trần Húc đang nhìn máy chơi game không hề nhúc nhích, thậm chí còn không quay đầu lại, cô cúi đầu đi vào bên trong.
“A, không nghĩ tới, cư nhiên còn không đánh lén.” Vương Bân cười nói.
“Đánh mày còn cần phải đánh lén?” Trần Húc hồi.
“Được được được, mày lợi hại…..Nào, nhưng mày thật ra đang đánh……”
Thanh âm xa dần, Nghiêm Hân Nhiễm không nghe thấy âm thanh Trần Húc nói chuyện.
Nghiêm Hân Nhiễm từ nhỏ đã mẫn cảm, đương nhiên cũng biết nhìn sắc mặt người khác.
Thai độ Trần Húc bỗng nhiên trở nên lãnh đạm rõ ràng như vậy, cô sao có thể không cảm nhận được?
Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng buổi sáng hôm qua đưa cô đến trường học, còn rất tốt……
Nghiêm Hân Nhiễm mím chặt môi, đi đến trước cánh cửa an ninh chống trôm màu xanh, cà người bị cảm xúc nghi hoặc cùng bất an gặm cắn.
Đi đến phòng chứa đồ, Nghiêm Hân Nhiễm sớm đã đem bài tập về nhà làm xong vẫn mở cặp sách, lấy ra bài tập ngồi xuống trước bàn trà.
Cô nỗ lực để bản thân đặt chú ý lên bài tập, nhưng vô dụng, hình ảnh vừa mới tiến vào khu vui chơi, Trần Húc liếc nhìn cô một cái, không nói tiếng nào quay đầu đi cứ hiện trong tâm trí cô không vứt đi được.
Toàn bộ buổi tối, cô đều giả vờ làm bài tập không đi ra ngoài hỗ trợ.
Cô sợ, sợ nhìn thấy Trần Húc, sợ biểu tình cùng thái độ của hắn……
Hơn 12 giờ, Lưu Lệ Quyên cùng dì Trương quét dọn trở lại, Nghiêm Hân Nhiễm thấy thời gian không sai biệt lắm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân.
Kết quả cô vừa mới ra khỏi phòng chứa đồ liền nhìn thấy Trần Húc, Vương Bân cùng lão Hạng, ba người đang ngồi ở khu D hút thuốc lá.
Nếu cô muốn đi vệ sinh cá nhân, nhất định phải đi qua khu D…..
Nghiêm Hân Nhiễm nhíu mày, cô cúi đầu tận lực giảm thấp sự tồn tại của bản thân, hy vọng ba người nói chuyện phiếm không nhìn thấy cô.
Nhưng điều đó không có khả năng, cô vừa đi ra khỏi phòng chứa đồ, cả ba người đã quay đầu nhìn cô.
Thấy cô cúi đầu đi tới, ba người liếc mắt nhìn nhau, Trần Húc chợt rũ mắt, nâng điếu thuốc trên tay, quay đầu phun ra.
Mà Vương Bân thấy thế có chút không nói nên lời nhìn về lão Hạng, lão Hạng càng không biết nói gì.
“Mày gọi đi.” Lão Hạng tức giận nói.
Vương Bân môi giật giật, cuối cùng lại xoay đầu, dùng khủy tay thúc nhẹ vào Trần Húc, “Lão Húc.”
Khoe miệng Trần Húc hơi gật giật, nhấc mắt lên, “Mày con mẹ nó cuối cùng có được không?”
“Tao không làm được, cho nên mày tới giúp tao.”
Ngón tay Trần Húc kẹp thuốc lá căng thẳng, đáy lòng dâng lên một tia bực bội.
Nhưng sau một giây, hắn vẫn nhìn về phía Nghiêm Hân Nhiễm sắp lướt qua bọn họ, “Tiểu Nhiễm ——”