Thời tiết hôm nay xấu hơn ngày hôm qua, giữa trưa Nghiêm Hân Nhiễm không trở về, đương nhiên buổi chiều cũng không.
Sau khi tan học, cô cầm một cây dù đen cũ kỹ, chuẩn bị đi mua cơm hộp, ở cửa trường học lại nhìn thấy chiếc xe màu đen kia.
Không chỉ vậy, cô còn nhìn thấy Diệp Tang, người đã rời khỏi lớp trước cô đứng ở trước cửa xe cùng người trong xe nói cái gì đó.
Lúc này cửa sổ xe mở ra, người đàn ông ở bên trong hơi ló đầu, Nghiêm Hân Nhiễm liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là người đàn ông cô nhìn thấy đêm đó.
Phong ca trong miệng Trần Húc, ông chủ trong miệng dì Trương…..
Cô không sang đường, cầm ô đứng ở chỗ khuất nhìn trộm, thấy người đàn ông phất tay với Diệp Tang, cũng không quay đầu vòng qua đuôi xe đi lên lối đi bộ, sau đó đi một đoạn lại dừng, biểu tinh có chút nôn nông nhìn đường.
Mà biểu tình người đàn ông trông có vẻ lo lắng hơn, có rất nhiều thứ không nói lên lời và không cam lòng, chưa được một lúc bỗng khởi động xe, ngã về phía sau bấm còi.
Người đàn ông lùi xe, dừng lại bên cạnh Diệp Tang, cũng không biết hai người nói cái gì, Diệp Tang vẫn luôn lắc đầu, còn hơi rụt vai, cảm giác giống như có chút sợ hãi.
Nghiêm Hân Nhiễm thấy thế không khỏi lo lắng, cô vội vàng qua đường tính toán đi kiểm tra.
Chỉ là cô mới đi được vài bước, bỗng nhiên có một chiếc xe taxi dừng ngay bên cạnh Diệp Tang, một chàng trai trẻ tuổi từ ghế sau xuống xe.
Diệp Tang tựa như nhìn thấy vị cứu tinh, xúc động trốn sau người đàn ông, còn nâng cây dù trong tay lên che mưa cho người đàn ông.
Nghiêm Hân Nhiễm dừng lại bước chân, thở phào.
Xem ra không có chuyện gì…..Mà, người đàn ông kia không giống người lần trước tới đón Diệp Tang…..Còn có Phong ca sao lại thế này?
Nghiêm Hân Nhiễm cũng không vội vã đi mua cơm, cô di chuyển đến dưới mái hiên của một quán ăn vặt gần đó, khép ô, xoa tay xem kịch.
Cửa xe đen bị mở ra, ông chủ tên Phong ca đi xuống.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu xanh đậm, quần dài màu đen.
Tuy tất cả đều là màu tối, nhưng lại mang theo ấm áp cùng với chuyển động, chỉ trầm ổn chứ không thâm trầm, cảm giác trẻ tuổi hơn so với ánh sang đêm đó.
Phong ca giống như nhận thức chàng trai trẻ tuổi, hai người nói chuyện với nhau vài câu, người đàn ông liền mang theo Diệp Tang ngồi lên xe taxi rời đi.
Nhưng Phong ca vẫn đứng ở ven đường, nghiêng đầu nhìn xe taxi đang chậm rãi rời đi.
Nước mưa rất nhanh làm anh ướt nhẹp, nhưng anh chỉ giơ tay lau sạch nước mưa trên mặt, như cũ không nhúc nhích.
Một lúc sau, vải trên vai áo khoác màu xanh lam đậm hơn, anh mới lên xe rời đi.
Nghiêm Hân Nhiễm chậm rãi nâng bàn tay đông lạnh tiến đến bên môi thở hai hơi, nhìn chiếc xe màu đen đi xa, đáy lòng nảy lên một loại cảm giác rất kỳ quái, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên thân ảnh người đàn ông đứng trong mưa……
Tiết tự học buổi tối hôm nay, Diệp Tang không đến, Nghiêm Hân Nhiễm đã quen với việc đó.
Có vẻ như tư khi cô ấy có bạn trai, các loại lý do nghỉ bệnh đã thành chuyện thường ngày đối với học sinh Diệp Tang.
Lúc trước cô cảm thấy Diệp Tang suy sút, nghĩ yêu đương cùng học tập là hai việc, sẽ không xung đột.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy ghế bên cạnh trống không, bỗng nhiên có chút hiểu Diệp Tang.
Bởi vì giờ phút này cô cũng không muốn học tiết tự học buổi tối……Cô muốn đi đến chỗ mẹ làm, muốn gặp Trần Húc, muốn cùng Trần Húc và những người khác…..
Mặc dù chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện phiếm chơi game, cái loại cảm giác này vẫn rất vui vẻ.