Trần Húc giữ đúng lời hẹn, ngày hôm sau Nghiêm Hân Nhiễm vệ sinh cá nhân xong đi đến khu trò chơi thì nhìn thấy hắn và Vương Bân đang đợi cô.
Giống như sáng sớm ngày hôm đó, hắn đưa cô đến trường học, mang cô đi ăn sáng rồi mới lái xe cùng Vương Bân rời đi.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, trời có chút sương mù và mưa, gió rất lớn, khi thổi trên mặt đất như có ảo giác bị một lưỡi dao sắc bén chém.
Cơ thể Nghiêm Hân lạnh ngắt, có chút không chịu khống chế run rẩy, nhưng trái tim cô lại nóng…..
Giữa trưa tan học, cô mới vừa đi đến cửa phòng học, đã bị gió bắc thổi đến rụt cổ lại.
Cô kéo cổ áo đồng phục, cúi đầu, rời khỏi trường học với đôi môi gần như biến mất trong cổ áo.
Đi sang lề đường, cô không thể không ngẩng đầu nhìn đường, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe đen kia……
Cô nghi hoặc cau mày, lại thấy chiếc xe đột ngột bóp cò.
Có ý gì?
Nghiêm Hân Nhiễm rụt vai nhanh chông bước nhanh qua đường, thấy chiếc xe màu đen kia nổ máy, một bên bóp còi giải tán đám đông một bên thong thả đi về phía trước, tựa hồ muốn thu hút sự chú ý của ai đó.
Cô khẽ nhướng mày, nheo mắt nhìn đám đông phía trước, phần lớn đầu là học sinh dùng ánh mắt quái dị nhìn chiếc xe kia, chỉ có ít người làm lơ nó.
Mà trong số đó……Bạn ngồi cùng bàn với cô, Diệp Tang……
Nghiêm Hân Nhiễm nhìn cô ấy đi phía trước được hơn mười mét, Diệp Tang cúi đầu, bước chân vội vã, có loại cảm giác rất kỳ quái.
Mà loại cảm giác kỳ quái này thành công gợi nên lòng hiếu kỳ của cô, cũng làm cô muốn xác nhận suy đoán của bản thân.
Lúc đến trạm xe buýt, Nghiêm Hân Nhiễn vẫn không dừng lại, mà tiếp tục theo Diệp Tang đi về phía trước, chỉ là thả chậm bước chân, kéo ra khoảng cách.
Sau đó cô nhìn thấy Diệp Tang rẽ vào con đường mòn bên hồ, mà chiếc xe đen kia cũng dừng ở đó.
Đầu óc cô khẽ nhúc nhích, cô dừng lại trước một cửa hàng văn phòng phẩm, giả bộ nhìn, nhưng thật ra đôi mắt lại tò mò nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen kia.
Chưa đến một lúc, một người đàn ông bước xuống xe.
Người đàn ông gầy, sau khi xuống xe liền lôi kéo cổ áo, ngay sau đó cũng quẹo vào con đường mòn.
Không phải sao? Nhưng rõ ràng chiếc xe kia…..Chẳng lẽ từ ban đầu cô đã nghĩ sai? Xe kia không phải xe của ông chủ.
Nghiêm Hân Nhiễm nhíu mày lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy hành vi của mình rất buồn cười.
Xem ra không chỉ có mẹ cô thích bát quái chuyện của ông chủ, mà ngay cả cô cũng thích, nếu người ta không lái xe, hoặc không phải tới chờ người, vậy cô đang chờ điều gì?
Lòng hiếu kỳ vốn dĩ biến mất sau khi cô thấy người xuống xe không giống như cô suy đoán, Nghiêm Hân Nhiễm xoay người quay lại nhà ga chờ xe.
Chỉ là lúc đợi, cô vẫn không nhịn được nhìn chiếc xe màu đen đang dừng ở ngã tư.
Một lúc sau, chiếc xe buýt cô đợi không đến, ngược lại nhìn thấy người đàn ông lúc trước xuống xe đã trở lại, mở cửa bước vào, rất nhanh chiếc xe đã phóng đi.
Sau đó cô bỗng nhiên ý thức được, ghế sau…..Nói cách khác, còn có người ngồi trên xe…..
Dường như trong cơ thể con người đều sẽ có nhiều hoặc ít thích nhìn trôm, dò xét bí mật của người khác, Nghiêm Hân Nhiễm cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt còn là người ngồi cùng bàn với cô đã có bạn trai, một người là ông ông chủ đầy áp bức, thật là không tò mò cũng khó.
Cũng bởi vì sự tò mò này, sự chú ý của cô bị phân tán, khoảng thời gian có chút dày vò qua đi, lại đến ngày mẹ cô đi làm.
Cô, lại có thể gặp Trần Húc……