Chương 13: Tốt nhất không nghĩ

Hai người kia cũng thấy hứng thú, la hét nói đem đồ ăn đưa cho lão Hạng rồi sẽ tới tìm Trần Húc so tài.

Nghiêm Hân Nhiễm thấy bọn họ xách theo BBQ đã đóng gói đi vào trong, bỗng nhiên có chút bất lực.

Bởi vì cô cũng nên trở về……

Trở lại phòng chứa đồ, sau đó lấy khăn lông cùng bàn chải đánh răng, đi đến bồn rửa tay kia vệ sinh, sau đó đi ngủ, ngày mai cô còn phải đi học……

Nhưng thật sự không muốn đi!

Nghiêm Hân Nhiễm cứ như vậy đứng ở phía sau Trần Húc cùng Vương Bân, nhìn bọn họ lựa chọn nhân vật.

Trần Húc rất nhanh đã chọn xong, Vương Bân chọn hai nhân vật sau đó lắc lư sang hai bên.

Trần Húc rút ra điếu thuốc lá, rồi cắn vào giữa hai hàm răng, ngay sau đó dường như nhớ nhớ ra điều gì quay đầu nhìn Nghiêm Hẫn Nhiễm.

“Em còn chưa đi ngủ sao?”

“Ách…… Đi.” Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu, giọng nói có chút buồn, “Trần ca, Vương , em đi vào trước.”

Trên người cô tràn ra hơi thở mất mát rõ ràng, Trần Húc không phải trẻ con, có thể dễ dàng cảm nhận được.

Đáy mắt hắn hiện lên một tia phức tạp, ngay sau đó cong môi lên, “Đi đi, buổi sáng ngày mai bọn anh cũng trở về, đến lúc đó thuận tiện đưa em đi.”

Sự mất mát trong lòng ngay lập tức biến mất, Nghiêm Hân Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Bân đã chọn xong nhân vật, đang nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Ánh mắt kia……nói như thế nào, cũng có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra kỳ lạ ở đâu, làm cô có chút khó cử.

Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt xuống, “Cảm ơn Trần ca.”

“Khách khí cái gì, mau đi ngủ đi, không còn sớm.”

“Dạ.” Nghiêm Hân Nhiễm đáp lại, quay người bước vào, khóe môi không tự giác được mà giơ lên.

Sau khi trở lại phòng chứa đồ, Lưu Lệ Quyên có chút nghi hoặc hỏi cô đi đâu?

“Lúc con đi WC vừa vặn gặp Trần ca, bọn họ muốn đi ăn khuya, hỏi con có muốn đi hay không, sau đó con liền theo chân bọn họ.” Nghiêm Hân Nhiễm một bên nói, một bên kéo cặp sách lấy ra đồ vệ sinh cá nhân trong túi plastic.

Lưu Lệ Quyên nhìn mắt cô có chút hồng, nhưng không nói gì, chỉ thở dài tiếp tục xem TV, nhưng dì Trương ở bên cạnh lại nhíu mày.

Vốn dĩ đang ngồi ở giữa ghế sô pha, bà xê dịch đến chỗ Nghiêm Hân Nhiễm, sau khi Nghiêm Hân Nhiễm đem cặp sách khóa lại ngẩng đầu lên, mà hơi cau mày.

“Tiểu Nhiễm.”

“Dạ?”

“Có phải cháu uống rượu không?”

Nghiêm Hân Nhiễm rất thẳng thắn thành thật gật đầu, dù sao chuyện rõ ràng như vậy, không cần thiết phải nói dối.

“Bọn Trần Húc kêu cháu uống?” Dì Trương lại hỏi, biểu tình có chút khẩn trương.

Nghiêm Hân Nhiễm đương nhiên nhận ra dì Trương đang quan tâm mình, cô khẽ nhếch môi lắc đầu, “Không phải, chủ quán nghe nói con chưa từng uống rượu, liền lấy chút rượu dâu tằm mời chúng con uống, con nếm thử một chút.”

Nghiêm Hân Nhiễm nói, còn giơ tay so nhiều ít.

“Hóa ra là như vậy……” Dì Trườn thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, rượu dâu tằm kia khá ngon, chua ngọt chua ngọt.”

Dì Trương nở nụ cười, “Uống ngon về sau cũng đừng uống, uống rượu không tốt, đặc biệt là cháu còn nhỏ, không tốt cho cơ thể.”

Mặc dù trong lòng biết rõ, về sau khẳng định cô sẽ còn uống, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ, hôm nay cháu chỉ nếm thử thôi, về sau sẽ không uống.”

Dì Trương gật gật đầu, “Mau đi rửa mặt đi, ngày mai cháu còn phải dậy sớm.”

“Dạ.”

Có lẽ là có tác dụng của rượu, đêm nay là lần đầu tiên Nghiêm Hân Nhiễm ngủ tại phòng chứa đồ tuyệt vời nhất.

Nửa đêm không tỉnh dậy vì những tiếng động ồn ào, cũng không hoảng hốt gặp giấc mơ xấu nào……