Chương 1-6

Lời còn chưa dứt, hai chân đã muốn bị một đôi bàn tay to theo hai bên mở

ra.

Cả người nhất thời bị nhấc bổng lên, bị Thịnh Kiếm Thanh ôm như ôm tiểu hài tử. Tiếp theo nhanh như chớp, một

vật cứng nóng như

lửa

vật

hung mãnh

liều lĩnh

xông vào

mật động nhỏ hẹp

phía,

khắp người

kinh hãi một cỗ cảm giác như bị xé rách,thần kinh

giống ngọn lửa

cháy

yếu ớt

, cảm giác đau đớn

từ dưới thể nháy mắt lan tràn đến tâm trí.

“A! Ô…”

Dị vật nằm trong mật động

bắt đầu điên cuồng mà trở mình, cùng thời khắc đó,

nửa người

không có chút kinh nghiệm liền bị

Thịnh Kiếm Thanh khống chế ở trong tay, hung hăng, bám riết không tha. vừa miết

chà xát.

Rất nhanh liền được thông đạo mềm mại hiếu khách kia bao vây chặt chẽ

, Thịnh Kiếm Thanh

lửa nóng, cực độ thoải mái,

cảm giác dễ chịu

làm cho tâm tình hắn cũng

tốt hơn, nhân tiện

cũng chú ý môt chút đến cảm giác đối phương.

“Từ từ sẽ đến, rất nhanh sẽ có cảm giác.”

Thắt lưng

rất nhanh được nâng

lên, cái miệng của Hồng Tảo khẽ hé mở, đôi môi đỏ mọng phát ra từng đợt

thở dốc, vượt qua một đạo chân khí, nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương đã ánh lên chút sắc hồng, Thịnh Kiếm Thanh liền

tiếp tục đem côn th*t chôn sâu ở bên trong cơ thể

nhỏ bé, đem hắn từ thân cây

ôm xuống dưới,

đầy hắn nằm xuống tàng cỏ mềm mại bên dưới..

Hai

đầu gối bắt đầu được

mở rộng ra, khí quan nằm giữa

hai chân bị xoa nắn hiện lên một màu đỏ,

ở trên cũng thừa dịp trêu đùa nụ hoa đã sưng đỏ lên, hết thảy bị trên cao nhìn xuống, vừa xem là

hiểu ngay.

Tư thế tuy rằng đơn giản nhất, nhưng là có lợi nhất

,Thịnh Kiếm Thanh theo thế dùng toàn lực công kích vào điểm mềm mại kia.

“A a… Sư… Sư phụ…” Kí©h thí©ɧ mãnh liệt

làm cho Hồng Tảo chịu không nổi địa vặn vẹo, tiếng khóc đứt quãng vang lên

Toàn bộ thiên địa đều lay động.

Đau đớn từ từ truyền theo các dây thần kinh, cảm giác giống như thần trí đang bị vô vàn con kiến cắn trúng.

“Yên tâm, sư phụ sẽ không chỉ lo cho

chính mình, nhất định sẽ làm cho ngươi

cực kì thỏa mãn.”Nhìn xuống tiểu từ đang nằm dưới thân,

hai chân mảnh khảnh cùng cái đùi trắng nõn run rẩy từng chập

dưới tay Thịnh Kiếm Thanh xoa nắn

, tùy ý hắn diễn ngoạn đùa nghịch.

“Sư… Ô ô…”

Hậu đình phía sau

như đang nhận được một cơn

gió lốc lớn nhất từ trước đến nay, hạ thể còn bị bàn tay thuần thục xoa nắn. Hồng Tảo

đáng thương rốt cục nhịn không nổi bỏ qua hết tôn nghiêm khóc lớn lên, ” không… Không … Ô ô!”

“Không?” Thịnh Kiếm Thanh mở miệng hỏi lại,

trên đầu ngón tay đang

chảy ra dịch trong suốt.

Hồng Tảo cả người đỏ rần, liều mạng lắc đầu.

“A… A! Sư phụ!” đôi

môi đỏ mọng khẽ hé mở phát ra tiếng thở dốc khó nhọc.

“Nói không

lần nữa là ngừng luyện đó nha “

Lười biếng

lừa gạt tiểu hài tử đáng yêu, lương tâm hồi nãy nhen nhóm được chút xíu

tự nhiên cũng biến mất tiêu,

thắt lưng bắt đầu đi chuyển nhanh hơn,

mạnh mẽ đem du͙© vọиɠ tiến vào chỗ sâu nhất dưới hạ thân mà liên tục đánh tới, bắt buộc nếp uốn đã sung huyết

không ngừng triển khai co rút lại, nhưng

vẫn có tâm tư nói mạnh miệng, ” Đây chính là thiên hạ đệ nhất thần công. Đáng tiếc a, người muốn làm đại hiệp trên đời này



tuy rằng nhiều, nhưng lại hết thảy sợ đau không muốn học, nếu…”

“Không, không, ta nguyện ý! Ô…” Hồng Tảo hoảng hốt nói, tuy rằng vẻ mặt mang biểu tình

vặn vẹo

thống khổ, nhưng vẫn vội vàng tỏ thái độ.

Không thể chịu khổ

sao có thể hành tẩu

võ lâm.

Trong thiên hạ không có cao thủ nào không phải vất vả luyện công, đạo lý này hắn hiểu được.

Bị chà đạp đắc hai mắt chứa đầy nước mắt, nhưng trong mặt

Thịnh Kiếm Thanh lại trở nên hết sức gợi cảm. Nhìn

Hồng Tảo ôn nhu nở nụ cười

cười, hắn thay đổi góc độ, lại lần nữa đâm vào.

(- để ý nha!! hễ bạn công nào cười ôn nhu là y như rằng ….)

“Sư phụ! Sư phụ! A a… Cáp…” Góc độ

biến hóa làm cho Hồng Tảo mặt đỏ lên thở gấp gáp rêи ɾỉ.

Bất tri bất giác cảm nhận, một cỗ khoải cảm lạ lẫm chưa bao giờ trải

không biết ở đâu

dần dần lan tỏa, nhưng lại dần dần đưa khiến hắn mê man sảng khoái.

“A… A… Ân… A!” Trong miệng bất giác vang lên một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng hơn so với tiếng rên khi nãy,

Hồng Tảo một chút cũng không còn sức lực để che dấu tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào êm tai, hạ thể



bị

Thịnh Kiếm Thanh thô lỗ xoa hắn gảy hạ đang tiết ra từng, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm cỏ bên dưới.

dịch thể trong suốt còn vương lại những

sợi tơ bạc

ở cuồng loạn

lắc lư theo từng chuyển động trong không khí, mười hai vạn phần

dâʍ đãиɠ. Nam nhân ở trên quả nhiên nội lực thâm hậu, chẳng những lực đạo kiên trì giữ nguyên, hơn nữa độ mạnh yếu lại vẫn không hề thay đổi hay tăng mạnh, giống như muốn đem người dưới thân hoàn toàn đánh tan ra từng mảnh

.

“có thoải mái không?” vừa lòng nhìn người dưới thân tuy là lần đầu tiên nên phản ứng có trúc trắc nhưng lại đáng yêu như thế cố gắng

phối hợp, Thịnh Kiếm Thanh thình lình cắn đầu nhũ sung huyết, liếʍ lộng hôn môi, nói

” sư phụ

sẽ làm ngươi thích.”

“Ô ô… Ân… Cáp”

Bị Thịnh Kiếm Thanh đẩy sâu dị vật vào, thân mình cong lên rồi lại hạ xuốn, giao triền nhấp nhô theo mỗicử động, mỗi một lần

ưỡn người đều

kéo

cổ ngửa ra sau

thật sâu. Hồng Tảo không nhìn thấy Thịnh Kiếm Thanh tà mị

tươi cười, đầu óc bán tỉnh bán mê,

ánh mắt không có tiêu điểm nhìn lêи đỉиɦ đầu

đại tùng thụ.

Bị tìиɧ ɖu͙© thao túng

si thái, dần dần lộ

ra.

Thân thể bị chơi đùa không chịu nổi tra tấn kịch liệt

, lý trí đã sớm đã bị làm cho

sợ tới mức bỏ trốn mất dạng. Bao nhiêu năm rồi, Hồng Tảo lần đầu tiên trong lúc ” luyện công” lại quên mất là

đang ” luyện công “, từng đợt gió lốc

kɧoáı ©ảʍ thật mạnh đánh sâu vào

hắn, ngay cả khí lực để rêи ɾỉ

đều nhanh chóng bị

áp bức đến mức

hầu như không còn, mở ra cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ cầu xin, ” sư… Sư phụ…”

“Đừng nóng vội, chiêu thần công cái thế

cũng sắp luyện thành.”

tiếng nói chứa đầy dục hỏa trở nên khàn đυ.c

Vẫn tiếp tục duy trì vận động, thân hình

tuyệt mỹ của Thịnh Kiếm Thanh ở phía trên lại không đổ chút mồ hôi

( – quá chất)

Ngược lại là Hồng Tảo, lúc đầu là đau thấu trời, sau

dần dần làm quen với kɧoáı ©ảʍ kì quái

mau chóng bao phủ toàn thân,

thân mình tinh tế đáng yêu từ đầu đến chân đã phủ đầy

mồ hôi, mái tóc đen ngắn ngủn

dán trên trán, âm thanh lúc trầm lúc bổng, giống như tiếng

khóc nức nở cùng thét chói tai hỗn tạp hòa hợp lại thành tiếng rêи ɾỉ động lòng, theo đôi môi đỏ mọng mà bay trong không trung..

Tần suất tiến lên đột nhiên lại tăng lên.

“Không… A! Ô ô…” Tiếng kêu

giống như tiểu động vật đột nhiên trở nên bén nhọn rồi cất cao.

Không thể chịu được đả kích kịch liệt xông thẳng lên trí óc, thân hình non nớt của Hồng Tảo đột nhiên run rẩy một trận. Một cỗ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không biết từ đâu xông tới,

ngọc hành khẽ run một chút rồi đột nhiên từ đỉnh phun ra một dòng nhiệt lưu màu trắng, hơn phân nửa rơi xuống bàn tay duyên dáng của Thịnh Kiếm Thanh.( -tay thì nói là tay, bày đặt duyên với chả dáng, cũng dùng để sờ em nó thôi

)

“A!”

Liên tục tăng mạnh

va

chạm rốt cục cũng

tới

đỉnh. Thịnh Kiếm Thanh phát ra tiếng rít trầm thấp như

dã thú, hung hăng phát lực, đem du͙© vọиɠ

tích tụ lâu ngày

toàn bộ đưa vào sâu bên trong cơ thể

Hồng Tảo.

Trong một khắc

tầm nhìn cũng đại não như bị che khuất, Hồng Tảo toàn thân rã rời

, vô lực nằm trên thảm cỏ.

Cao trào sau

dư vị chưa tán, giống như máu toàn thân đều bị nam nhân kia rút hết, một giọt cũng không còn.

Trời

đêm yên tĩnh, điểm xuyết một vài tiếng thở dốc nặng nhọc.