Chương 1-3

Thon dài

đầu ngón tay nhẹ điểm vài cái trong không trung, nội lực

từ khoảng không truyền đến như có ma thuật, đơn bạc

quần áo trên người Hồng Tảo

xuy xuy vài tiếng, nhất thời hóa thành mảnh nhỏ.

“A!” tiếng kêu sợ hãi của Hồng Tảo ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại hết sức vang dội, đủ để thỏa mãn

tâm tính ác liệt

của Thịnh

Kiếm Thanh.

Ân, tiếng kêu không tồi.

Thịnh Kiếm Thanh nháy mắt, tâm thần

bị thân thể

thiếu niên hiện ra lõα ɭồ

xinh đẹp dưới ánh trăng

thu hút,không

chút chú ý trong mắt đối phương hiện lên

không phải là

sợ hãi, mà là không chút

che dấu

hưng phấn cùng kích động.

Hảo da thịt!

Cho dù đang trong cơn thịnh nộ, Thịnh Kiếm Thanh cũng không thể

không thốt lên

một câu.Da thịt trắng trẻo dưới ánh trăng hiện lên gần như trong suốt, mịn màng không chút tì vết.

Tiểu huynh đệ giữa hai chân bắt đầu nóng lên.

Vốn chính

chỉ là trừng trị cho hả giận, nhưng thấy xong thân

hình tuyệt mĩ này, thật nhịn không được thật sự phải tiết phát hỏa. Tiểu tử dám phỉ báng nam nhân năng lực của ta, sẽ bị ta cho

ngủ!

Tiến thêm một bước gia tăng lực đe dọa, Thịnh Kiếm Thanh vận khí đan điền, từ từ hướng ra phía ngoài phát kính.

Một thân áo trắng tung bay

nhất thời bị xé ra từng mảnh nhỏ, ở trong gió bay lả tả phiêu tán chung quanh.

“A!” Lại một tiếng kêu không thể che dấu sự

kinh ngạc.

Lần này, Thịnh Kiếm Thanh rốt cục chú ý tới

đôi mắt tỏa sáng của con mồi.

Ân, không tồi.

Tiểu tử này coi như cũng

thông minh, biết thưởng thức thân hình nam tử

nhất lưu gợi cảm duyên dáng của ta. Bất quá, cho dù ngươi biết

thưởng thức, nhưng dám can đảm hoài nghi bổn thiếu gia là thái giám,tội chết có thể miễn nhưng

tội sống khó tha.

Nhất định phải khiến

ngươi khóc cầu ta mới được!

Hạ quyết tâm, đương nhiên là lập tức bắt đầu tự thể nghiệm.

Thân hình mạnh mẽ vọt tới, trong phút chốc thân hình

Hồng Tảo đã bị ép sát

thân cây

“Hảo hảo hưởng thụ, xem thái giám có thể hay không như vậy yêu thương ngươi.” Da^ʍ tục

liếʍ

Hồng Tảo

vành tai, Thịnh Kiếm Thanh lại phát hiện thêm một nơi thú vị nữa.

Ân, cả vành tai khi liếʍ cũng ckhiến người ta có hảo cảm giác a.

“Ngươi…” Bị ép sát thân cây, Hồng Tảo mới có chút phản ứng,

gian nan quay đầu, mắt to kinh ngạc

nhìn về phía Thịnh Kiếm Thanh, ” ngươi là võ lâm cao thủ!” Thanh âm tràn ngập háo hức. Công phu có thể dùng nội lực xé rách xiêm y mà không tổn thương đến thân thể, võ lâm cũng không có mấy người a.

Không thể tưởng được ở cái nơi

hoang vắng này cũng có thể gặp gỡ thế ngoại cao nhân, thực làm cho người ta cảm động a.

Gặp gỡ cao thủ võ lâm thật là hưng phấn,

Hồng Tảo kích động

thiếu chút nữa trào

nước mắt, đối với

chính mình bị người ta lột sạch quần áo, hơn nữa cái vành tai đã muốn lâm vào” hiểm cảnh ” cũng không thèm

để ý.

“Đại hiệp, xin hỏi đại hiệp cao tính đại danh?”

Thịnh Kiếm Thanh không có trả lời.

Hắn đã muốn bị thân thể ngây ngô

trước mắt hấp dẫn. Dùng đầu ngón tay chạm nhẽ vào làn da rồi

chậm rãi dọc theo đường cong

duyên dáng mà

trượt xuống dưới động, hắn cơ hồ có điểm cảm thấy được đây là vì

trời vì thấy hắn

anh hùng tịch mịch nên

đưa tới lễ vật an ủi.

Nhưng nói thực ra, tiểu tử này nếu có phản ứng bình thường chút thì sẽ thú vị hơn.

Ít nhất, cũng khóc kêu, cầu xin tha thứ, giãy dụa một chút đi…

“Buông! Buông!”

Ân?

Không tồi, bắt đầu từ chối.

Thịnh Kiếm Thanh đương nhiên, phải

sắm vai

diển tuồng, bắt đầu là nở

nụ cười – dâʍ đãиɠ

bại hoại.

Vuốt ve thân hình đã có chút lạnh lẽo

tà khí nhìn quét



khắp cơ thể

thiếu niên, Thịnh Kiếm Thanh dùng làm khó dễ

ngữ khí nói: ” buông ra ngươi? Có thể, cầu ta a.”

“Ta cầu ngươi.”

Ách? Thật đúng là rõ ràng lưu loát, không chút do dự a.

Thịnh Kiếm Thanh chăm chú nhìn hắn

ánh mắt, cư nhiên nhìn không ra một chút dấu vết

âm mưu

gì.

“Chẳng những

cầu

như vậy, còn phải

quỳ xuống cầu.” Thịnh Kiếm Thanh bắt đầu làm khó dễ

“Đương nhiên, đương nhiên là phải lạy rồi!” Hồng Tảo nghiêm trang gật đầu..

“Thật sự?”

“Đương nhiên là thật, mau, mau, buông.”

Thịnh Kiếm Thanh liếc mắt

đánh giá hắn một cái. Cái thân hình xinh đẹp

này

sẽ không phải là ngốc tử chứ hả?

Quên đi, thả hắn cũng trốn không thoát.

Chưa từng có

người nào có thể trốn thoát được từ tay hắn, huống chi chỉ là một tiểu tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

“Hảo, ta tin ngươi thử xem.” Hắn buông

tay.

Bùm!không chậm trễ một khắc, vừa được thả ra

Hồng Tảo liền thật sự hai đầu gối chấm đất, quỳ xuống.