Cơ thể
trần trụi
bắt đầu di chuyển tới, lưng chậm rãi dự vào ngực Thịnh Kiếm Thanh. Thân hình mềm mại chạm vào từng tấc da thịt, dễ dàng kích khởi ham muốn mãnh liệt muốn
giữ lấy cùng chà đạp.
Đồ đệ
dùng lòng bàn tay non nớt
nhẹ nhàng vuốt ve hung khí của sư phụ, một bên hơi hơi nâng cái mông lên, cắn môi dưới tiếp thu hai ngón tay của Thịnh Kiếm Thanh đang từ từ thâm nhập vào mật động. Cơ hồ trước đây mỗi lần thừa nhận khí quan nóng bỏng của sư phụ đều phải làm cái động tác dự bị này.
Cúc hoa tiếp xúc đến đầu ngón tay quen thuộc, rất nhanh liền thuận theo trở nên mềm mại, mặc cho Thịnh Kiếm Thanh
chỉ huy, chậm rãi mở ra.
“Ân…”, chỉ như thế đã khiến Hồng Tảo có cảm giác dễ chịu, nhịn không được mở miệng
rêи ɾỉ.
Nhẹ nhàng đung đưa cái mông, thần thái kiều mị giống như đang cầu xin đầu ngón tay càng nhập sâu một chút, làm cho đường đường một đại cao thủ như Thịnh Kiếm Thanh cũng thiếu điều muốn thất thủ.
“Nhanh ngồi lên trên đi.” Vừa nói vừa hung hắn cắn sau cổ Hồng Tảo một cái.
Hồng Tảo phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ. Hạ thể kích thước so ra vẫn kém xa Thịnh Kiếm Thanh đã trương cứng, Hồng Tảo không thể tự mình làm dịu đi được, chỗ đó là dành cho sư phụ.
(- hàng for Thanh only)Quả nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ôn nhu từ sau thắt lưng lướt tới phía trước. Trong nháy mắt liền cầm lấy dương cụ, Hồng Tảo giống như lần đầu tiên thưởng thức loại tư vị này, đôi môi khẽ phát ra thanh âm ngọt ngào.
Bàn tay của sư phụ
hảo năng tràn ngập,
chi phối
thân thể
hắn, ma lực lan tấn từng lỗ chân lông.
“Ngồi lên trên.” Thịnh Kiếm Thanh lại thúc giục.
Hồng Tảo nâng nhẹ mông lên, cúc huyệt đã muốn trở nên mềm mại tiếp nhận hung khí thô to rực nóng kia đi vào cơ thể cũng không phải dễ dàng, nếp uốn chậm rãi mở ra đón nhận, cảm giác áp bách nhiệt liệt triển khai tràn ra tới từng đầu ngón tay. Chỗ bị chiếm cứ tựa hồ như không chỉ là cái mật huyệt nho nhỏ bị
huấn luyện lâu ngày, mà là tất cả các cơ quan trong cơ thể, trong ngực đều
như đang trải qua cái loại chà đạp hung hăng vô cùng nhuần nhuyễn đó. Lúc này đã hoàn toàn ngồi xuống, đem dị vật toàn bộ nuốt vào trong cơ thể, trướng đau
kí©h thí©ɧ làm cho da thịt phủ thêm một tầng dâʍ đãиɠ, ánh lên sắc màu phấn hồng.
Thịnh Kiếm Thanh bị sự dịu ngoan nhiệt tình của Hồng Tảo bao vây khiến cho đầu óc bị mê đắc choáng váng. Bất quá, hắn vẫn không
quên điển lễ
truyền thụ bí tịch trang nghiêm hiện vẫn chưa hoàn thành.
“Hồng Tảo, chuẩn bị tiếp nhận
bí tịch.” Thanh âm gợi cảm trầm thấp, bị tìиɧ ɖu͙© hun đúc nên có vài phần khàn khàn.
Hồn phách Hồng Tảo hết bảy phần là bị dị vật to nóng kia đẩy đến tận chín tầng mây xanh. Thần thái xinh đẹp, mí mắt kép lại hơn phân nửa, từ khóe mắt mơ hồ toát lên
một tia dục tiên dục tử, hắn mê man vươn tay,
một quyển sách tinh mĩ nho nhỏ,
từ từ cầm lấy.
Trên mặt sách là bốn chữ rồng bay phượng múa — Dâʍ đãиɠ bí tịch.
“Hảo hảo cầm, dụng tâm luyện tập.” Thịnh Kiếm Thanh ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ, “Đây chính là do sư phụ thật vất vả mới làm ra.”
Quả thật không dễ dàng.
Phái người chạy về trong cung mở cửa quốc khố, đem trân quý
long dương mười tám thức đông cung đồ cùng
thượng vạn bản
đủ loại sách cổ mang ra hết, sau đó còn phải tìm tranh, đóng sách…
Vì
muốn làm cho cái
bản” bí tịch” có giá trị lẫn
ý nghĩa kỉ niệm, hắn thậm chí tự tay viết cho ca ca đệ đệ mấy phong thư tín, số lượng thậm chí vượt xa với tổng số thư hắn viết cho ca ca và đệ đệ đệ kể từ khi xuất cung tới giờ, mục đích chỉ có một, nhõng nhẽo, cứng rắn cầu xin anh minh thần võ hoàng đế đại ca phải tự tay đề danh
cái bàn “Bí tịch” này
.
( ta đồ là trong cái cuốn bí tịch này có sự tham gia biên soạn
ko nhỏ của anh Lăng Phi a)Dâʍ đãиɠ bí tịch — do hoàng đế lão tử tự tay
đề danh a.
Thế gian tối trân quí khuê phòng bí tịch còn cái gì khác ngoài cái này?
Hắn là đang hảo hảo nghiên cứu
qua cái bí tịch trân quí này, tự nhiên nhớ lại cái cơ thể gian nan nuốt trọn lấy hung khí thô to, thần tình tựa như ảo mộng, hơi thở mang
mùi đàn hương từ khóe miệng khẽ nhếch tuôn ra thở dốc không ngừng.
“Thực dâʍ đãиɠ, chính là chỉ sờ một chút đã ướt như vậy.” Hưởng thụ tiểu huyệt run rẩy
của
Hồng Tảo, Thịnh Kiếm Thanh mở miệng trêu đùa, nhẹ nhàng như có như không vuốt ve khí quan của Hồng Tảo.
Mặc kệ có nhìn thế nào, đều cảm thấy khí quan nho nhỏ xinh đẹp đã hoàn toàn cương lúc này tựa như một vật
điêu khắc tinh xảo.
Một mĩ vật đẹp đẽ tuyệt thế này nhất định là do lão thiên gia vì hắn mà đặc biệt chế tác ban tặng, bằng không, như thế nào trên đời này lại có thứ tốt đẹp như thế?
“Sư phụ… Ân… Ân…” thanh âm rêи ɾỉ nho nhỏ dường như do quá bức bối khó chịu mà phát ra.
Thân thể mảnh khảnh oanh đầy phiến tình nɧu͙© ɖu͙© dính sát vào l*иg ngực cường kiện của nam nhân, không có một tia khe hở, ” A….. Quá lớn, sư phụ …”
Thịnh Kiếm Thanh cực kì yêu thích bộ dáng hắn khi nhắm mắt rồi lại khóc kêu sư phụ, thân thể trong ngực vì bị xâm nhập và run rẩy từng đợt,
rõ ràng là đang
hấp dẫn hung khí to lớn càng cứng rắn mạnh mẽ sát nhập.
“Ngoan bảo bối, sư phụ ở trong này.” Thịnh Kiếm Thanh ôn nhu đáp lời, ” Sư phụ ở ngay bên trong người.”
“Sư phụ… Ngươi… Ngươi đối với ta thật tốt…” Đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, Hồng Tảo hơi thở
đứt quãng nhẹ nhàng cảm thán.
Một hồi lâu, Thịnh Kiếm Thanh mới nghe rõ ràng thanh âm đứt quãng hắn phát ra.
Thân thể ở cực độ hưởng lạc hưng phấn, tâm không hiểu sao bất giác nảy lên một cái.
Hắn ôm chặt Hồng Tảo, tựa nhẹ vào vành tai, khẽ hỏi ” Sư phụ đối với ngươi được không?”
Động tác trong cơ thể đột nhiên bị đình chỉ làm cho Hồng Tảo đang trong cơn thất thần từ từ
tìm về một chút thanh tỉnh. Hắn không hề phòng bị
tựa vào lòng ngực Thịnh Kiếm Thanh, nhìn về phía Thịnh Kiếm Thanh bằng
ánh mắt tràn ngập tin cậy cùng
thân mật.
“Sư phụ đối với ta tốt nhất …” Hồng Tảo thỏa mãn cười, thấp giọng trả lời sư phụ.
Chỉ một nụ cười này tựa như một giọt dung nham, từ chỗ cao cao vạn trượng nhẹ nhàng chảy xuống vuốt ve ngàn dặm băng nguyện.
Thân mình Thịnh Kiếm Thanh trong phút chốc trở nên cứng ngắc…Thời khắc này, hắn lần đầu
cảm nhận rõ ràng
cái cảm giác chính mình đang thật sâu trong
Hồng Tảo, ở tận cùng bên trong thân thể Hồng Tảo, ẩn sâu trong mảnh tâm linh thuần khiết của Hồng Tảo.
Hồng Tảo cứ như vậy toàn tâm toàn ý
đem chính bản thân mình đặt vào trong tay hắn.
Tuyệt không giấu đi, tuyệt không giữ lại.
Cảm giác như đau đớn
xé rách từ
đáy lòng truyền đến, giống như có cái gì đó đang tan chảy.
Một cỗ xúc động cùng ham muốn cuồng nhiệt muốn đem Hồng Tảo ăn sống nuốt tươi ở trong lòng
Thịnh Kiếm Thanh dâng lên như cơn sóng gió động trời. Cơ thể lúc này đang còn dính chặt vào cơ thể Hồng Tảo, đột nhiên đem Hồng Tảo đẩy ngã ở trên giường, hướng vào thắt lưng tinh tế đang đung đưa giống như cầu xin mà tiến thêm một chút, dùng lực gia tăng đẩy mạnh.
Không hề ở trong cơ thể trừu sáp, mà cố ý rút ra bên ngoài, làm cho mật động bị mở rộng tưởng đã tới thời điểm ngừng lại, nhưng lại không tưởng tượng được chỉ một khắc sau, khí quan thô to lại hung hăng cắm vào.
“Sư phụ! Ô… Sư phụ!”
Bị sư phụ
ác ý khi dễ, Hồng Tảo nhất thời khóc to lên…
Khí quan giữa hai chân không được chiếu cố giờ lại càng thêm cương cứng.
Trên đỉnh chảy ra
thơm mật dịch, từng giọt từng
giọt rơi xuống, loang lên sàn một màu trắng noãn.
“Đây không phải luyện công, không phải chiêu thức.” Cùng với thanh âm trầm thấp, bên dưới lại thêm một chút mãnh liệt đánh sâu vào.
Thịnh Kiếm Thanh giống như đang
sinh tử quyết chiến, điên cuồng mà dùng thân thể giữ lấy cơ thể nhỏ bé bên dưới, ” Nếu đây không phải luyện công, ngươi có nguyện ý cùng sư phụ làm chuyện này không?”
Dương cụ, răng nanh, môi
cùng đầu lưỡi, cái gì cũng tốt, thầm nghĩ chỉ cần có thể hung hăng
đem toàn thân hắn chiễm giữ được cho riêng mình là tốt rồi.
Hung hăng xâm nhập, không chừa đường sống, không chút lưu tình mà cắm mạnh vào.
Mạnh một chút, lại càng sâu thêm một chút.
“Nói đi! Ngươi có nguyện ý hay không?”
Sau vài lần hung hăng sáp nhập, nội tạng truyền tới cảm giác giống như bị xuyên thấu khiến
Hồng Tảo không kìm được khóc lớn lên, ” Nguyện ý… Nguyện ý!”
Điên cuồng mà lắc lư thắt lưng, vặn vẹo
cái mông nhỏ bé vẫn đang run rẩy chịu đựng sự sáp nhập mạnh mẽ mãnh liệt bên dưới.
“Vì cái gì?” Thịnh Kiếm Thanh
tâm tình kích động mang theo chút khó hiểu, hắn không hề ôm thắt lưng Hồng Tảo, song chưởng từ sau lướt
tới, đem thân hình nho nhỏ của Hồng Tảo ôm
nhẹ vào lòng, ” Vì cái gì? Sư phụ đối với ngươi… Một chút cũng không tốt…” Trong thanh âm lộ ra
chút buồn bã.
Cực độ hưng phấn cùng kí©h thí©ɧ, lại nhen nhóm một loại tư vị phức tạp nói không nên lời, rốt cuộc từ đâu mà tới.
“Ta thích sư phụ…” Niêm mạc non mềm đã ma xát nhiều đến muốn
sung huyết, thanh âm của
Hồng Tảo
mang theo chút nức nở, nhưng ngữ
khí lại rất kiên quyết trực tiếp. Bất quá một hồi, hắn lại hoảng sợ la lên, ” A? Bí tịch? Sư phụ,
bí tịch ngươi cho ta
…”
Bí tịch rơi ngay
bên giường, khi nãy do kịch liệt giao cấu khiến hắn bất tri bất giác buông lỏng tay.
Thịnh Kiếm Thanh đem dâʍ đãиɠ bí tịch mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị nhặt lên, đặt trong tay Hồng Tảo. Nhưng một lát sau, hắn lại đột nhiên bắt lấy bí tịch, hung hăng ném vào góc phòng.
“Sư phụ?”
Thịnh Kiếm Thanh một lần nữa ôm lấy
hắn, gắt gao ôm chặt lấy, thấp giọng thì thào, “Không cần lo cho cái kia, chờ làm xong, sư phụ
nhất định dạy ngươi công phu, chân chính
tuyệt thế võ công. Bắt đầu lại một lần nữa, chiêu thức học theo kiến thức cơ bản, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, phàm là sư phụ biết, nhất định
toàn bộ dạy hết cho ngươi.” Không để ý tới ánh mắt hoang mang của Hồng Tảo, thân thể lại lại bắt đầu thuận theo không khí da^ʍ mỹ.
Trừu sáp thô lỗ mạnh mẽ
so với lần trước lại
càng không kiêng nể gì.
( – quyết định để nguyên từ trừu sáp, trừu: rút ra, sáp: cắp vào
-> rất tượng hình ha các đồng chí ^^)Bây giờ chẳng những thân thể có nhu cầu cấp bách cần phát tiết, mà hình
như ngay cả linh hồn cũng cần được tìиɧ ɖu͙© gột rửa.
Niêm mạc do sung huyết mà trở nên càng thêm mẫn cảm yếu ớt, lại lần nữa không lưu tình mà
bị mở rộng tới cực điểm. Góc độ cùng trình độ xâm nhập
biến hóa liên tục, lại càng khiến cho hơi thở ngọt lành hấp dẫn xuân tình không có cơ hội
đứt đoạn.
“Ân… A a… Sư phụ… Sư phụ…” Hồng Tảo
ánh mắt mê ly.
Thân hình giống thuyền nhỏ bị
gió bão cuốn xoáy,
xóc nảy phập phồng, thần trí mụ mị bất minh, nhưng hắn lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi.
Thân hình sư phụ thực ấm áp.
Trực giác khiến hắn hoàn toàn tinh cậy
loại cảm giác ấm áp này.
Vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần…
Chỉ cần cùng
sư phụ ở cùng một chỗ, hết thảy mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp giống bây giờ vậy.