Chương 2-2

“A?”

“A cái gì?”

“Vi… Vì cái gì?”

Thịnh Kiếm Thanh dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá

Hồng Tảo khϊếp sợ

đang nằm dưới thân. Chốc lát trên môi liền nở ra nụ cưởi tà mị, ” bởi vì ta thích. Như thế nào? Ngươi muốn bênh vực kẻ yếu?”

“Ít nhất… Ít nhất Vũ Đương cái kia…” Không nên thâu a… Thật vất vả đợi cho có một hảo tâm sư

huynh muốn dạy ta võ công…

“Vũ Đương chiêu bài chính là nhất định phải thâu! Đều là hạng người lừa đời lấy tiếng.” Thịnh Kiếm Thanh liếc mắt một cái liền

nhìn thấu luôn trong bụng Hồng Tảo đang nghĩ gì, khinh thường cười lạnh, ” ngươi không phải là đau lòng chính mình mất đi cơ hội học võ công sao? Nói cho ngươi biết, ngươi ở Vũ Đương học

được duy nhất một chiêu,căn bản là là sai.”

Ngươi đồ đệ của ta, trừ bỏ ta tự mình dạy

, những võ công khác đều không được học.

“Sai?”

“Sai

quá đi chứ, ngươi dùng nó quả thực làm mất mặt ta. Từ nay về sau,

ngươi quyết không được dùng nó, nếu không lại đánh mất thể diện của thiên hạ đệ nhất dâʍ đãиɠ giáo chúng ta, lập tức trục xuất ngươi khỏi sư môn. Bất quá… Ngươi cũng không cần quá

thương tâm! ” sau khi

lời lẽ nghiêm khắc đe dọa

Hồng Tảo đáng thương, Thịnh Kiếm Thanh hướng lực chú ý về khí quan đáng yêu hắn đang cầm trên tay, xấu xa

cười rộ lên, ” sư phụ ta

hôm nay dạy ngươi công phu hầu tử thâu đào chân chính.”

Đầu ngón tay thô ráp

cực có kỹ xảo

hướng về phần đỉnh mà chà xát,

một cảm giác điện giật đột nhiên lan ra khắp hạ thân Hồng Tảo.

“Ô…” Hồng Tảo nhất thời thở dốc.

Vốn trước giờ không có thói quen che giấu, mọi biểu tình kiều mị đáng yêu đều biểu hiện ra trên gương mặt.

Thịnh Kiếm Thanh đương nhiên sẽ không để cho

Hồng Tảo hưởng thụ một mình, ” ngươi cũng luyện thử, hảo hảo làm theo sư phụ học.” Một phen kéo bàn tay nhỏ bé của

Hồng Tảo

, làm cho hắn cầm khí quan

cực đại của mình, ánh mắt xấu xa

hỏi, ” ngươi học chiêu này, có học khẩu quyết không?”

“Có, ân…” Sư phụ đã lên tiếng, cho dù đang ở thời điểm vô cùng

thoải mái

, Hồng Tảo cũng cẩn thủ bổn phận đệ tử, hữu vấn tất đáp, nhẹ nhàng rêи ɾỉ

nói: ” sư huynh nói… Từ đầu đến cuối, trước thủ sau thâu, trọng ở cuối cùng một kích… A! Sư phụ… Ô ô… Không cần buông tay, trở lên một chút, sư phụ…” (- Thanh nhi, dạy như tiểu Tảo của ta rồi *khóc*)

“Sai!!!. Ngay cả

khẩu quyết cơ bản cũng

sai, như thế làm sao có thể luyện hảo võ công?” Căn bản

là trước giờ chưa hề biết làm người tốt là cái (khỉ) gì

,

Thịnh Kiếm Thanh cố ý giảm tốc độ ma sát khí quan trên tay, kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© Hồng Tảo sôi trào.

Quả nhiên, Hồng Tảo lập tức liền nhẫn chịu không nổi, cả người cứng lên, la, ” sư phụ… Sư phụ…”

” Đồ đệ ngoan, cùng sư phụ niệm khẩu quyết chính xác.” Thịnh Kiếm Thanh ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ, ” từ đuôi đến đầu, quay về

phía sau đẩy tới đẩy lui, cử trọng nhược khinh, có nhu có cương.” Trầm thấp

thanh âm hết sức gợi cảm, duyên dáng ngọc hành ở bên dưới bị mấy ngón tay thi nhau chà đạp. Đầu ngón tay không ngừng xoa lêи đỉиɦ phân thân,

bên dưới ngón tay không ngừng rỉ ra dịch thể trong suốt.

Hồng Tảo đột nhiên thét chói tai.

Bạch trọc

tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhanh chóng bắn ra, văng bàn tay của Thịnh Kiếm Thanh.

“Vù vù… Ô…” Một hồi lâu, thân mình căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng, ngưỡng mặt ngồi phịch ở trên giường, du͙© vọиɠ phát tiết xong trên mặt Hồng Tảo liền biểu hiện biểu tình

si ngốc

da^ʍ mỹ.

Thịnh Kiếm Thanh nhếch khóe môi đỏ tươi nở nụ cười ( da^ʍ tặc), ” sư phụ dạy võ công có phải lợi hại không? Khẩu quyết đã nhớ kĩ chưa?”

“Đồ đệ… Đồ đệ… Không nhớ kỹ…” Hồng Tảo thần tình xấu hổ.

Vừa mới rất thư thái, hắn thế nhưng…

Đúng là không có

tiền đồ, như thế nào luyện công luyện đến thoải mái đến mức

ngay cả khẩu quyết cũng không thèm

nhớ kỹ?

“Không quan hệ, sư phụ dạy lại ngươi một lần nữa, ngươi nghe rồi đọc theo ta.” Thịnh Kiếm Thanh giọng điệu phi thường hòa ái, ánh mắt giảo hoạt chợt lóe lên, trong thanh âm nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, trầm thấp khàn khàn, nhịp nhàng nói, “Từ đuôi đến đầu, quay về

phía sau đẩy tới đẩy lui, cử trọng nhược khinh, có nhu có cương, ân… Liền như thế này, lấy tay nắm, xoa qua nắn lại, hảo hảo cảm giác bảo bối của sư phụ

, đầu ngón tay linhhoạt điểm.” (– cái khẩu

quyết rách nát gì thế này?)

Lòng bàn tay mềm mại mang lại cảm giác trái ngược hoàn toàn với phân thân trương cứng, Hồng Tảo lại phản ứng

trúc trắc làm cho tâm tình Thịnh Kiếm Thanh tự nhiên có

chuyển biến tốt.

Du͙© vọиɠ sắp đạt tới cực đỉnh, hắn cắn răng ra lệnh cho

Hồng Tảo ngừng lại, ” Đồ đệ ngoan, lại đây ngồi lên người sư

phụ.”

Ngọc hành thô to nay đã dựng đứng hướng thẳng lên trên..

Trân quý

tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ

rót vào trong cơ thể

Hồng Tảo,Thịnh Kiếm Thanh

nhất quyết phải làm cho ở chỗ sâu trong thân thể hắn

tản mát ra hương vị

chính mình

.

Tuy rằng biết đây là công đoạn

trọng yếu để

luyện công, Hồng Tảo đối với dị vật đã tiến vào cơ thể mình vô số lần vẫn là không tự chủ được mà đỏ mặt, ” sư phụ, chúng ta có luyện Hầu Tử Thâu Đào không?”

“Luyện, đương nhiên luyện. Ngươi trước tiên cùng

sư phụ nơi luyện tập một chút việc ngủ, sư phụ

sau đó biểu diễn một lần chính tông

hầu tử thâu đào cho ngươi xem. Vừa rồi có

thoải mái không?”

“Ân!” Hồng Tảo

mặt đỏ lên, gật gật đầu.

“Còn muốn thoải mái nữa?”

Hồng Tảo thật thà

gật gật đầu.

“Đi tới đây, ngồi lên trên bảo bối của sư phụ

.”

Hồng Tảo bắt đầu xê dịch, Thịnh Kiếm Thanh sớm đã mất kiên nhẫn một phen kéo hắn lại bên mình. Nóng bỏng

hung khí để ở nhập khẩu, cho dù đã có ít nhiều

kinh nghiệm, Hồng Tảo vẫn là khẩn trương cắn môi dưới.” Ngô… Sư… Sư phụ…” Vô lực vịn lấy bả vai dày rộng của

Thịnh Kiếm Thanh, chậm rãi ngồi xuống,khuôn mặt nhỏ nhắn của

Hồng Tảo

bao trùm một tầng dâʍ đãиɠ cùng một lượt mồ hôi

.

Dị vật từ từ

tiến vào, nếp uốn mẫn cảm giống như đóa hoa đang

chậm rãi nở rộ, thích ứng với phân thân của Thịnh Kiếm Thanh giống như còn lưu lại cảm đau cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Da thịt trắng mịn gợi cảm

để lộ

như

chờ mong

,thân thể

nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp

khẽ run rẩy.

“Bính… Đυ.ng phải…” Hồng Tảo gắt gao rêи ɾỉ.

“Đυ.ng phải cái gì?” Thịnh Kiếm Thanh cười ta,

hung khí cực đại một lần nữa mãnh liệt tấn công

không vào mật động, bên tai lại là một chuỗi

kích động

thở dốc.” Sư phụ… Không… Không cần… Đỉnh…

tới rồi…”

Vậy là

không cần đỉnh? Vẫn tới đỉnh rồi? Được rồi, sư phụ bất động, chính ngươi động, thượng, hạ, thượng, hạ…” Thịnh Kiếm Thanh hai tay đỡ lấy thắt lưng

đỡ lấy Hồng Tảo

.