Chương 30: Tôi sẽ thực sự tức giận.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Việc đứa nhỏ này sẽ thích hắn kỳ thực Quý Dư Chu chẳng hề cảm thấy bất ngờ.

Thậm chí hắn còn biết rõ đây là kết quả mà chính mình cố ý dẫn dắt khi hắn còn muốn lợi dụng cậu.

Suy cho cùng, đứa nhỏ cũng mới vừa thành niên, thiếu hụt khả năng phán đoán tình cảm, rất dễ nhầm lẫn giữa cảm kích và yêu thích, hơn nữa, đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, bình thường đối xử tốt với cậu một chút thôi thì tự cậu sẽ khuếch đại lòng tốt đó đến vô hạn, ghi nhớ trong lòng.

Đây quả thực là chuyện xấu xa mà hắn đã làm.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Một ngày sau, Giang Tầm Dục được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường. Các dấu hiệu sinh tồn của cậu dần dần ổn định, nhưng cậu vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Quý Dư Chu không muốn Lê Hàm Thu lo lắng, vì vậy hắn chỉ nói với bà rằng bên quân đoàn tạm thời có việc, sau này hắn sẽ về để lấy đồ của hai người.

Lê Hàm Thu ngoài miệng oán trách vài câu, sao cuối năm rồi mà vẫn không được yên tĩnh, nhưng bà cũng không có hỏi cụ thể là chuyện gì.

Bên chỗ Lê Hàm Thu tạm thời không thể quay lại, còn Quý Dư Chu cũng không còn hứng thú để nghỉ phép, đợi đến khi tình hình của Giang Tầm Dục ổn định, hắn sẽ chuyển cậu đến bệnh viện trực thuộc quân đoàn, chính hắn cũng trở lại quân đoàn xử lý những văn kiện còn tồn đọng.

Mỗi ngày, hắn đều đến bệnh viện để xem Giang Tầm Dục.

Dù sao cũng là thanh niên chính trực, thân thể của Giang Tầm Dục khôi phục nhanh chóng, cùng với điều kiện y tế hiện đại vô cùng phát triển, các vết thương trên người cậu cũng nhanh chóng lành lại, trên bả vai một lần nữa mọc ra da non trắng nõn, nội tạng trong cơ thể cũng có cơ hội tái tạo lại.

Ngoại trừ...cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Mặc dù Quý Dư Chu biết rằng đây không phải chuyện người ngoài có thể quyết định, nhưng hắn không nhịn được nổi giận với bác sĩ.

Đã là ngày thứ năm Giang Tầm Dục hôn mê, Quý Dư Chu đến bệnh viện thăm cậu như thường lệ, đứa nhỏ nằm trên giường, hai bờ mi dài như bị đính keo dán chặt vào nhau, Quý Dư Chu làm sao cũng không gọi cậu tỉnh lại được.

Ngay lúc các bác sĩ và y tá đến kiểm tra phòng, họ đo nhiệt độ cơ thể và ghi lại dữ liệu trên điện tâm đồ, nhưng Giang Tầm Dục vẫn yên lặng nằm trên giường, mặc cho người khác bày bố, Quý Dư Chu không kìm được, cụp mắt xuống, giọng nói tràn đầy lạnh lùng: "Lúc nào cậu ấy mới có thể tỉnh lại?"

Phòng bệnh yên lặng đến mức mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở, tất cả đều dừng động tác trong nháy mắt, rụt rè đứng tại chỗ, cúi đầu không dám nói lời nào.

Quý Dư Chu ấn huyệt thái dương, ngữ khí trầm xuống: "Hả? Tại sao không nói chuyện?"

Một lúc lâu sau, bác sĩ chủ trì mới run rẩy ngẩng đầu lên: "Thực xin lỗi, Quý thượng tướng, chúng tôi đã thử tất cả các phương pháp có thể, hơn nữa thể chất của bệnh nhân về cơ bản đã bình phục, còn tinh thần...Chúng tôi thực sự không thể làm gì cả."

Trầm mặc một lát, Quý Dư Chu mới dần dần bình tĩnh lại: "Hiểu rồi, các người đi ra ngoài trước."

Các bác sĩ và y tá thận trọng nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng nối đuôi nhau chạy ra ngoài, để lại một mình Quý Dư Chu trong phòng bệnh, ở cùng với Giang Tầm Dục.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu lẳng lặng ngồi xuống bên giường bệnh của Giang Tầm Dục, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Giang Tầm Dục. Ngay cả khi được cung cấp chất dinh dưỡng, tình trạng hôn mê kéo dài vẫn khiến sắc mặt của Giang Tầm Dục trông rất yếu ớt, thân hình vốn đã gầy gò chỉ còn trơ lại bộ xương.

Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, phòng bệnh của Giang Tầm Dục cũng ở vị trí mặt trời mọc, ánh sáng vàng ấm áp dọc theo cửa sổ chiếu vào chăn bông của Giang Tầm Dục, khiến chiếc chăn bông vốn dĩ trắng bệch lại thêm một chút màu sắc.

Ngón tay của Quý Dư Chu lướt nhẹ trên gò má của Giang Tầm Dục, tâm trạng nóng nảy lúc nãy của hắn cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn híp mắt, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, dưới ánh nắng, trên mặt dường như có một tầng ánh vàng.

"Tầm Dục." Âm thanh của Quý Dư Chu trầm thấp mà ôn nhu, còn có chút bất lực cùng mới sự mong đợi cơ hồ khó mà nhận ra, "Nếu cậu cứ bám giường như thế này, tôi sẽ thực sự tức giận."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Một ngày sau, lúc biết tin Giang Tầm Dục đã tỉnh dậy Quý Dư Chu đang ăn trưa trong nhà ăn của quân đoàn. Thức ăn vừa được dọn ra còn nóng hổi,

Quý Dư Chu đã đặt đũa xuống, vội vàng đến bệnh viện.

Ngay khi bước chân vào phòng bệnh, Quý Dư Chu đã nhìn thấy Giang Tầm Dục đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Không có chăn bông che lại, sự ốm yếu của cậu càng rõ ràng hơn, cậu cúi đầu, lông mi mảnh mai run lên, hai cánh tay trắng nõn gầy yếu đặt ở bên ngoài chăn bông chồng lên nhau, xương quai xanh nổi rõ, cái cổ hiện ra đặc biệt thon dài.

"Tầm Dục."

Quý Dư Chu trầm giọng gọi.

Giang Tầm Dục đột ngột ngẩng đầu lên, lông mi như cánh bướm chậm rãi rung động, đã qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng Quý Dư Chu cũng lại có thể nhìn thấy đôi mắt như xuân thủy của cậu.

Ngủ một giấc thật lâu, đôi mắt Giang Tầm Dục vẫn không hề có chút tì vết, trong veo đến mức không có chút vẩn đυ.c nào.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Giang Tầm Dục không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ thật mềm mại và thoải mái, còn có mùi hương của Quý tiên sinh mà cậu lưu luyến nhất, nếu không phải trong cơn mê man, cậu nghe thấy giọng nói của Quý tiên sinh, nói là hắn sẽ tức giận, cậu thật sự muốn mình cứ ở trong giấc mơ như thế này, không cần tỉnh lại.

Cậu chớp mắt nhìn Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh..."

Quý Dư Chu bước đến bên cạnh Giang Tầm Dục, dồn nén tất cả những lo lắng, băn khoăn mấy ngày qua vào đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Giang Tầm Dục lắc đầu, khi Quý Dư Chu đến gần, cậu mới bỗng nhiên phát hiện Quý Dư Chu hình như gầy hơn trước một chút, nhìn kỹ lại, trên cằm hắn vẫn còn vài sợi râu thưa.

Giang Tầm Dục giật mình, theo bản năng hỏi: "Tôi...tôi ngủ bao lâu rồi?"

Đã lâu không nói chuyện, giọng nói Giang Tầm Dục có chút khàn khàn, Quý Dư Chu chu đáo giúp cậu rót một ly nước đưa qua, dịu dàng nói: "Không lâu."

Giang Tầm Dục lặng lẽ vươn tay sờ lên vết thương trên vai, không còn thấy đau nữa, cậu thử cử động hai lần, cánh tay vẫn có thể linh hoạt xoay chuyển như thường, cho dù kỹ thuật chữa bệnh hiện đại ngày càng phát triển nhưng cũng không thể tuyệt đối có thể khôi phục trong ngày một, ngày hai.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Mũi Giang Tầm Dục chua xót, cúi đầu: "Thực xin lỗi, Quý tiên sinh, tôi đã khiến ngài lo lắng."

"Không sao." Giọng Quý Dư Chu vẫn trầm thấp và vững vàng, "Cậu vì tôi mới phải chịu đựng chuyện này, tôi vẫn nhớ."

"Tôi..."

Giang Tầm Dục muốn nói đó là phản ứng trong tiềm thức, nhưng cậu lại sợ nói hớ ra tâm tư của chính mình và sẽ bị Quý tiên sinh chán ghét, cho nên lúng túng nửa ngày, cuối cùng cậu chỉ cúi đầu không nói gì nữa.

Quý Dư Chu nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đầu Giang Tầm Dục một hồi, sau đó đưa tay sờ mái tóc đã nửa tháng chưa cắt của đứa nhỏ, đã dài đến chóp tai: "Còn mệt không? Ngủ một chút nữa đi."

Giang Tầm Dục lắc đầu, cậu còn muốn ở bên Quý Dư Chu thêm một lúc nữa, cho dù chỉ im lặng như thế này cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng thư thái. Chỉ là cậu hôn mê lâu như vậy, thân thể suy nhược, một lát sau đã không chịu được nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Nhìn vẻ mặt say ngủ của đứa nhỏ trên giường, tảng đá mà Quý Dư Chu đè lên đáy lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.