Chương 27: Cậu thích Quý tiên sinh

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Ngày hôm sau.

Quý Dư Chu toại nguyện đưa Giang Tầm Dục đến suối nước nóng.

Nói đến ngâm mình trong suối nước nóng, người địa phương đều chú ý cởi trần, vốn dĩ Quý Dư Chu không có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng lúc tắm Giang Tầm Dục có chút rụt rè, cúi đầu không dám nhìn người, Quý Dư Chu không khỏi có chút buồn cười.

Hai người quấn khăn tắm bước vào hồ nước.

Đây là khu nước nóng riêng tư, chỉ có hai người họ. Lần đầu tiên Giang Tầm Dục không dám xuống nước, cậu thận trọng vươn một chân ra để kiểm tra nhiệt độ nước, ngón chân thon dài căng thẳng, áo choàng tắm che gần hết da dẻ trên người, chỗ vạt áo lộ ra cẳng chân thẳng tắp tinh tế.

Hầu kết của Quý Dư Chu lăn lên lăn xuống, không thể giải thích được liên tưởng đến một con thiên nga trắng đang ngẩng cổ lên.

Hắn có chút buồn bực mất tập trung nghiêng đầu đi, không nhìn Giang Tầm Dục nữa, cởϊ áσ choàng tắm trên người ra, đi vào trong hồ rồi ngồi xuống.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Nước không sâu, thiết kế hồ cũng rất sáng tạo, xung quanh được lát bằng đá cuội lớn, có bệ đặt đúng vị trí để du khách có thể ngâm mình gần hết cơ thể sau khi ngồi xuống nước.

Do dự một lúc ở mép hồ, Giang Tầm Dục cũng đi theo xuống nước, lội theo dòng nước đến bên cạnh Quý Dư Chu.

Làn da của cậu trắng nõn và mỏng manh, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã ửng hồng bởi nhiệt khí của suối nước nóng. Cảm giác cáu kỉnh của Quý Dư Chu càng lúc càng mạnh, hắn cảm thấy nước trong hồ có chút nóng, từ trong nước đứng lên, những giọt nước lăn dài trên cơ thể rắn chắc của hắn.

"Tôi đi uống nước."

Sau khi một cốc nước đá vào bụng, Quý Dư Chu mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Giang Tầm Dục cũng đứng dậy, đi đến chỗ Quý Dư Chu.

"Cậu cũng muốn uống sao?" Quý Dư Chu cầm một ly nước khác trên bàn nhỏ đưa cho Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục cầm lấy ly nhưng không uống.

Hai tay cậu cầm cái ly giấy dùng một lần, vì nắm hơi chặt nên cái ly có hơi biến dạng: "Ngài...ngài tức giận sao?"

Dường như những người càng đơn thuần thì càng nhạy cảm và có thể dễ dàng nhận biết được cảm xúc của mọi người xung quanh.

Quý Dư Chu nhíu mày một cái, sau đó nhanh chóng thả ra, vươn tay sờ sờ cái đầu ướt đẫm của Giang Tầm Dục: "Không có."

Lòng bàn tay ấm áp an ủi cảm xúc của Giang Tầm Dục rất tốt, cậu gật đầu rồi chậm rãi uống cạn nước trong ly, hàm răng vô tình cắn lên mép ly giấy.

"Vậy được rồi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, hai người trở về khách sạn chỉnh đốn một chút, năm giờ chiều hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Địa điểm tốt nhất để xem bắn pháo hoa là trong công viên, Quý Dư Chu mua vé và đưa Giang Tầm Dục đi vào. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, vì lý do an toàn, Quý Dư Chu mang theo một cặp kính râm lớn.

Trong công viên có rất nhiều người, người lớn mang theo trẻ em đến xem pháo hoa, rất nhiều bạn nhỏ đội vòng hoa trên đầu, nô đùa giữa không gian đông đúc.

Hai người chậm rãi theo dòng người đi về phía trong công viên, thỉnh thoảng có vài người bán hàng rong hét lên: "Tiên sinh, ngài có muốn mua vòng hoa không? Còn có đèn chớp, rất đẹp."

......

"Tiên sinh, mua một cái đi, vừa rẻ vừa đẹp, đi xem pháo hoa là phải có!"

......

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Một người khác trực tiếp bước đến chỗ Quý Dư Chu: "Tiên sinh, mua một cái cho bạn trai nhỏ của ngài đi? Da dẻ bạn trai của ngài trắng trẻo, mang cái này sẽ rất đẹp!"

Giang Tầm Dục đỏ mặt, vội xua tay ý bảo người đó hiểu lầm, nhưng Quý Dư Chu ngược lại cầm lấy vòng hoa do người bán hàng rong đưa cho, nhìn một chút.

Hắn quay đầu lại hỏi Giang Tầm Dục, "Muốn không?"

Giang Tầm Dục lắc đầu như trống bỏi.

Người bán hàng rong thất vọng rời đi, nhưng sức nóng trên mặt Giang Tầm Dục vẫn chưa tiêu tan.

Cậu biết Quý Dư Chu sợ phiền phức, cảm thấy bèo nước gặp nhau nên không cần phải giải thích nhiều như vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Giang Tầm Dục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bước chân không khỏi chậm lại. Xung quanh có rất nhiều đứa nhỏ đang đùa giỡn, chúng vừa cười vừa la hét đi qua giữa cậu và Quý Dư Chu, khi định thần lại thì cả hai đã bị đám đông chạy tán loạn tách ra.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Mọi người xung quanh náo nhiệt, Giang Tầm Dục đứng ở nơi đó có chút luống cuống, kiễng chân lên tìm kiếm bóng dáng của Quý Dư Chu, nhưng lại không tìm được.

Cậu hoảng sợ, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ trong lúc hoảng hốt, mà việc lạc mất Quý tiên sinh chính là dấu hiệu cho thấy giấc mơ sắp tỉnh giấc.

Quý Dư Chu quay lại, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Giang Tầm Dục, cau mày nhìn xung quanh đám người, cuối cùng với nhãn lực nhạy bén của mình, hắn nhìn thấy đứa nhỏ đang đứng tại chỗ không biết làm sao.

Hắn đi tới, tự nhiên bắt lấy cổ tay cậu: "Chạy lung tung làm gì?"

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp thông qua làn da truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, thân thể lạnh như băng của Giang Tầm Dục rốt cuộc khôi phục ấm áp một chút: "Xin, xin lỗi...Tôi vừa rồi có chút thất thần."

Quý Dư Chu không muốn hung dữ với cậu, nhìn thấy bộ dạng vừa sợ vừa mất bình tĩnh của đứa nhỏ, hắn cũng giận nữa mà dẫn cậu đi về phía trước: "Ở đây nhiều người như vậy, tách ra rất phiền phức."

Giang Tầm Dục gật đầu, không dám nghĩ lung tung nữa, theo sát bước chân của Quý Dư Chu, một tấc cũng không hề rời đi.

Công viên rất lớn, tiến độ người đi cũng chậm, khi hai người đến quảng trường lớn ở trung tâm công viên thì trời đã tối, lễ hội bắn pháo hoa chính thức bắt đầu.

Pháo hoa với nhiều hình dạng khác nhau nổ tung trong không trung, hòa với âm thanh nổ lách tách độc đáo của pháo hoa, ngay sau những tiếng reo hò vang dội phát ra từ đám đông.

Trong không khí khói hoa nổi bật, đám đông bên dưới trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến, từng đóa pháo hoa xinh đẹp sáng rực cả bầu trời đêm và thắp sáng những ngôi sao xung quanh.

Đám đông dần dần yên lặng, Quý Dư Chu mới ý thức được mình vẫn đang nắm lấy cổ tay của đứa nhỏ.

Nơi da thịt chạm vào nhau rất dễ sản sinh mồ hôi, lúc này không cần tiến lên nữa, Quý Dư Chu tự nhiên buông tay ra.

Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng chợt lóe một tia mất mát.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cậu muốn Quý tiên sinh lại dắt tay mình thêm một lúc nữa.

Con người đều tham lam, Giang Tầm Dục đôi khi tự hỏi tại sao mình lại tham lam như vậy.

Quý tiên sinh rõ ràng tốt như vậy, mang cậu từ cô nhi viện về, chăm sóc, giúp cậu trưởng thành...Nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, thậm chí còn nảy sinh tình cảm khác.

Lặng lẽ nhìn dáng vẻ của người bên cạnh, trái tim Giang Tầm Dục đập nhanh như một con hươu đang nhảy.

Cậu muốn như vậy, vĩnh viễn nắm lấy tay của Quý tiên sinh.

Giang Tầm Dục dù có ngu dốt đến đâu thì cậu vẫn là một người trưởng thành, không thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây không phải là sự biết ơn đối với ân nhân của mình, cũng không phải là sự kính trọng đối với trưởng bối.

Đó là một loại du͙ƈ vọиɠ độc chiếm.

Cậu thích Quý tiên sinh.

Cảm giác thích này đến quá mức tự nhiên, cho nên Giang Tầm Dục liền tiếp thu nó một cách dễ dàng. Dường như một mầm non đã gieo vào lòng cậu bấy lâu nay, được bao mưa sương, nắng sáng nuôi dưỡng, giờ phút này đã lặng lẽ nở hoa.