Muôn Nẻo Đường Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu an …
Xem Thêm

Chương 15
Thành phố phồn hoa đô hội này, một thành phố mà đâu đâu cũng phảng phất mùi của nước sông Hoàng Phố và bầu không khí bị thực dân thống trị thời những năm 30 này thực sự có sức cuốn hút, cám dỗ con người đến lạ thường. Tôi nói với Bắc, không hiểu sao em cứ thấy cảm giác rằng thành phố này thế nào ấy. Tôi luôn nghĩ rằng, đã tốt nghiệp đại học tức là tôi và Bắc đều đã là người lớn, hơn nữa chúng tôi đã đến được Thượng Hải, mùa thu, mùa gặt hái của tình yêu cũng chuẩn bị đến.

Có lẽ suy nghĩ đó thật sự quá ngây thơ, không phải mùa thu chuẩn bị đến với tình yêu của chúng tôi mà là mùa đông giá rét ập đến quá sớm.

Cứ tưởng rằng tình yêu của chúng tôi đã đủ độ chín muồi, có khóc lóc, có cãi cọ, có giằng co, có giận dỗi, thậm chí giọt máu trinh nguyên của đêm tân hôn cũng đã không còn. Cứ tưởng rằng, không có gì có thể ngăn cách hai chúng tôi, kể cả đó là một nàng tiên giáng trần hay một chàng trai khôi ngô tuấn tú, dịu dàng như Phan An. Tóm lại, chúng tôi sẽ là một đôi tình nhân đẹp đôi nhất thiên hạ, đã từng cùng nhau trải qua cơn hoạn nạn và suýt thì bị tống vào tù. Tôi nói với Bắc rằng, còn ai có thể chia rẽ được đôi ta!

Nhưng Bắc bảo, thành phố Thượng Hải nhiều cám dỗ quá!

Đúng vậy, Thượng Hải vốn đầy sự cám dỗ! Ngày ngày, tôi như con thoi lang thang khắp mọi ngõ ngách, xó xỉnh của Thượng Hải. Thượng Hải, thành phố đầy sự cám dỗ này hiện giờ đang đem lại cho tôi một cảm giác vô cùng dễ chịu, tôi hít thật sâu hơi ẩm bên sông Hoàng Phố, đi thang máy lên thăm nơi ở cũ của Tương Ái Linh ở số 95 đường Thường Đức, khi được tận tay chạm vào những hòm thư cũ đó, tôi thầm nghĩ không hiểu Hồ Lan Thành đã có tâm trạng như thế nào khi gửi thư đến đây nhỉ? Bất giác, tôi cảm thấy mắt mình nhoè đi. Không ngờ tôi lại say sưa về với những câu chuyện vô cùng xúc động của Thượng Hải những năm 30, giống như mình là Lục Tiểu Mạn chỉ mong được sống một cuộc sống ở nơi phồn hoa đô hội mà không chịu quay về Bắc Kinh. Còn Bắc là chàng trai si tình Từ Chí Ma.

Và tôi đã chìm vào phong hoa tuyết nguyệt của thành phố Thượng Hải như vậy đấy.

Đẹp và buồn hơn tưởng tượng, mờ ảo hơn thực tế, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, dường như thời tiết chuyển từ trời nắng chang chang sang mây mù mưa bụi, có lẽ do bầu không khí từng bị thực dân thống trị còn lưu lại ở Thượng Hải quá sâu đậm, đến đâu tôi cũng cảm nhận được hơi thở của những năm 20, 30, các kiến trúc kiểu cổ và những ngôi nhà cổ có từ hàng trăm năm trước, những viên đá granit cũ kĩ ở khách sạn hà Bình vẫn tỏa ra cảm giác mát lạnh trong mùa hè oi bức nhất, và khi mùa đông đến, những ngôi nhà cổ của người Tây Ban Nha bám đầy vạn niên thanh, tôi được Bắc trùm trong áo choàng, đi trên đường Hoài Hải ra bãi ngoài hóng gió.

Trong tiệm bánh mì mang phong cách châu Âu, tôi hay nhớ đến Tống Ái Linh một mình trở về nhà trong ráng chiều, tay xách âu cơm nếp dẻo, rèm của nhà bà lúc nào cũng mở vì bà nói rằng, chỉ cần ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Thượng Hải là tâm hồn của bà, khi đã rời xa Thượng Hải thì tất cả mọi phồn hoa đều chìm sâu trong kí ức, những ngày tháng tươi đẹp nhất chỉ có hai năm, trong hai năm đó bà đã bất ngờ xuất hiện trên mảnh đất Thượng Hải đầy chiến tranh loạn lạc, xuât hiện trên mảnh đất Thượng Hải sực nức phấn hương. Quả đúng là loạn thế sinh giai nhân.

Nhưng không hiểu sao tôi lại có một cảm giác gì đó rất lạ.

Bắc bảo giác quan thứ sáu của tôi nhạy cảm quá, giác quan thứ sáu của đàn bà đáng sợ lắm, hồi đó suốt ngày anh gọi tôi là đàn bà.

Buổi đầu tiên đến Thượng Hải, Phần Na mời chúng tôi đến khách sạn Cẩm Giang ăn cơm.

Đó là lần đầu tiên tôi đến khách sạn Cẩm Giang, vẻ hòa hoa trnags lệ của khách sạn này đã vượt xa so với những gì tôi tưởng tượng, tôi và Bắc mỗi người mặc một chiếc quần bò trông đã sờn bạc, tỏ vẻ ta đây như người rất từng trải đàng hoàng bước vào.

Tôi lại gặp Tiểu Dao.

Lần này trông anh ta còn gầy guộc xanh xao hơn trước, Phần Na hỏi anh ta bằng giọng rất nhún nhường, hôm nay mình ăn cơm Tàu hay cơm Tây?

Rõ ràng, mặc dù ăn cơm chiêu đãi, nhưng chẳng qua chỉ là ăn ké Tiểu Dao mà thôi.

Hôm đó chúng tôi đã ăn cơm Tây, đó cũng là lần đầu tiên tôi và Bắc ăn cơm Tây, chúng tôi không biết dùng dao và dĩa, món bít tết bò tái sao mà khố ăn đến thế! Bắc ghét sát vào tai tôi nói: cứ như là được quay về thời cổ ấy nhỉ. Tiểu Dao không nói gì nhiều, nhưng Bắc lại cố gắng gần gũi với anh ta, ý đồ của Bắc đã quá rõ ràng, Tiểu Dao rất giàu có, ở đất Thượng Hải này, người nào giàu có , người đó là vua. Bắc từng nói rằng, ba năm ta sẽ đủ ăn, năm năm ta sẽ giàu có, mười năm sau anh sẽ làm cho em giống như vợ địa chủ tha hồ ra oai, tất cả điều đó, không có tiền sao được?

Một người bất cần như thế mà hôm đó lại nói chuyện rất nhún nhường, khiêm tốn, nhìn vẻ mặt của Bắc mà tôi thấy buồn cười. Ánh mắt Phần Na không ngừng liếc Tiểu Dao, xem ra, Phần Na vẫn tôn thờ và yêu anh ta mù quáng như ngày nào,lúc Phần Na đưa cho Tiểu Dao món sa lát hoa quả, gã liền đổ ngay ra đĩa đựng thức ăn thừa, nếu Bắc mà làm thế thì chắc tôi sẽ cho anh biết tay, nhưng Phần Na lại cười và bảo, đúng là trí nhớ của em tệ thật, em quên mất là anh không thích ăn sa lát hoa quả.

Khi đó Phần Na lại có bầu với Tiểu Dao nên trông cô hơi gầy, xanh xao. Thực ra đáng lẽ bọn họ phải cưới rồi, nhưng vì Tiểu Dao vẫn chưa li hôn, thế nên Phần Na vẫn cứ đeo đẳng theo gã mãi mà chẳng trên danh nghĩa gì, vì là tự nguyện nên cô cam lòng chịu tất cả.

Tôi nhắc đến Mã Quân, Phần Na cười và bảo, tớ quên hắn ta rồi, cậu biết đấy, con người ta khi trẻ thường mắc phải những sai lầm, đặc biệt là hay yêu lầm.

Nghe vậy tôi cũng giật mình, nghĩ lại chuyện của tôi và Bắc, chúng tôi yêu nhau từ khi còn trẻ con, gộp tất cả mọi kỉ niệm sẽ xuyên thành chuỗi kí ức khá dài, ngộ nhỡ tôi cũng yêu lầm thì thế nào nhỉ? Hình như Phần Na cũng nhận ra được nỗi băn khoăn của tôi nên cô ấy bảo tôi rằng, cậu đừng có mà suy nghĩ linh tinh, cậu không yêu lầm người đâu, cậu không nhìn thấy ánh mắt Bắc liếc cậu à, cảm giác con ngươi sắp rơi cả ra ấy chứ. Chắc chắn là cậu ấy yêu cậu thật lòng đấy, yên tâm đi, tớ nhìn đàn ông không sai đâu, bọn cậu là đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ, ai cũng phải ngưỡng mộ, trai tài gái sắc.

Tối hôm đó sau khi rời khách sạn Cẩm Giang chúng tôi không về ngay chỗ ở, ở đó chỉ có hai chiếc vali đựng ít sách cũ, quần áo và vật dụng cá nhân. Chúng tôi ra bãi ngoài ngắm tháp Đông phương minh châu và nhìn các đôi trai gái tình tứ. Phải nói thật là cả tôi và Bắc đều thấy hơi xao xuyến, Bắc ôm eo tôi, như lời anh nói thì chúng tôi giống như trai anh hùng gái thuyền quyên mới về với nhau. Bắc đã liên hệ được công việc ở một công ty xuất nhập khẩu ngoại thương, còn tôi thì đi làm ở một công ty của Pháp, lương bổng nói chung cũng khá, Bắc nói với tôi rằng, anh thấy nhà ở ở Thượng Hải cũng không đắt lắm, đối với hai người có trình độ thì để có xe, có nhà cũng không có gì khó khăn cả.

Nói nghe sao mà đơn giản thế. Nhưng tôi lại rất thích vẻ bất cần đó của Bắc, vùa có vẻ bốc đồng, vừa có phần kiêu căng tự phụ, đối với anh chẳng có việc gì là khó cả. Kể cả những lúc không có một xu dính túi anh vẫn còn chạy vạy được mấy chục vạn để làm ăn, huống chi bây giờ lại gặp thiên thời địa lợi như vậy thì càng chẳng có gì có thể gọi là khó khăn cả. Chúng tôi đã nghĩ đến mọi việc, kể cả việc đặt tên cho đứa con tương lai. Bắc thích có một đứa con gái, tôi bảo anh là kẻ hiếu sắc, chắc chắn là anh quý con gái ghét con trai chứ gì, còn tôi lại nhất quyết đòi có một cậu con trai, tôi thích con trai cao to đẹp trai, trông còn bốc hơn cả Châu Kiệt Luân ấy chứ. Bắc nhổ ngay một bãi nước bọt và bảo, xì, nhìn thằng Châu Kiệt Luân đó mà thấy ớn. Bắc rất ghét Châu Kiệt Luân, như lời anh nói thì gã ấy mắt một mí, nhìn là biết không phải thằng tử tế, con gái mà theo nó thì chắc chắn sẽ toi đời.

Hôm đó cả hai chúng tôi đều rất xúc động, xúc động ngoài sự tưởng tượng của cả hai, ngước mắt nhìn thấy vô số những ánh đèn rực rỡ đủ màu và cảnh đêm nhộn nhịp bên sông Hoàng Phố, rồi Bắc hô lớn. Thượng Hải, tôi yêu em!

Lúc cả hai chúng tôi đều mệt đến nỗi không thể nhấc chân đi được nữa, Bắc mới kêu đói, tôi bảo, em đói từ lâu rồi mà m.kiếp, hơn một nghìn tệ mà được có hai miếng thịt bé tí, lại còn phải ăn rón rén từng tí một, thật chẳng bõ dính răng! Bắc lườm tôi một cái và bảo, này nhóc, em ghê quá đấy, đúng là sống ở Bắc Kinh bốn năm có khác, cũng gấu đấy nhỉ.

Chúng tôi bắt xe đi ăn đêm, lên xe chung tôi mới bảo lái xe đưa đến điểm sầm uất nhất để tìm quán ăn đêm. Gã lái xe tưởng chúng tôi là dân tỉnh lẻ lần đầu đến Thượng Hải, đi lòng vòng một vòng quanh thành phố, Bắc ngồi đằng sau bảo, nói với ông cho biết nhé, kết quả của việc ông đi lòng vòng là chúng tôi không có tiền trả đâu, cứ để xăng dầu của ông đốt thoải mái nhé.

Và thế là hai người đã đánh nhau một trận, Bắc cao to vạm vỡ nên không bị vấn đề gì nhiều, nhưng gã lái xe cũng không phải là gã dễ chơi, gã đã đấm chảy máu mũi Bắc.

Đó là đêm đầu tiên đặt chân đến Thượng Hải, như lời nói Bắc là, xuất quân không thuận lợi.

Chúng tôi quay về nhà để lau rửa vết thương đã sưng vù, Bắc bảo, đáng lẻ đêm nay định quấn quýt với em một lúc, nhưng đã nửa đêm rồi, mắt em cũng đỏ quá rồi kìa, thôi tha cho em, cho em nợ anh đó nhé, rửa chân tay rồi đi ngủ đi.

Đêm hôm đó chúng tôi ngủ mà không có giường, hai đứa tạm trải tấm ga giường lên sàn nhà để ngủ. Cả hai chúng tôi đều có cảm giác như mình là những kẻ lang thang cầu bơ cầu bất đầu đường xó chợ chỉ biết nương tựa vào nhau. Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ, tôi biết nếu không vì Bắc thì tôi đã có thể xin vào làm ở một cơ quan nhà nước, điều kiện như tôi thì xin vào đó là không khó khăn gì, hoặc tôi cũng có thể thi Tofle đi du học, nhưng tôi sẵn sàng cam chịu mọi khó khăn gian khổ, sẵn sàng chấp nhận.

Sáng hôm sau tôi dậy đi mua ăn sáng, trong lúc ông xã Bắc của tôi vẫn đang ngủ khì khì. Hôm nay, chúng tôi còn phải đi mua một ít đồ dùng, ví dụ giường chẳng hạn. Bắc bảo, giường quan trọng lắm đấy, độ chắc chắn của nó sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của chúng ta. Tôi mắng anh là kẻ lưu manh, Bắc bảo, lưu manh cũng cần có vốn đấy. Dĩ nhiên là cũng cần khá nhiều những đồ dùng lặt vặt khác, trong tay chúng tôi chỉ có mấy ngàn tệ, một số là do tôi kiếm được khi làm thêm, một số là do Bắc kiếm được khi khi mua đi bán lại tất và bưu thϊếp. Nhưng Bắc bảo tôi rằng, chắc chắn mình sẽ có rất nhiều tiền, rất nhiếu đấy, sau này em sẽ thấy chỉ mỗi việc ngồi đếm tiền thôi cũng còn mệt.

Quay về đến nơi thì tôi thấy căn phòng đó đâu nữa.

Vẫn là những tòa nhà đó, tối qua về đến nơi thì mắt nhắm mắt mở, hôm nay tôi xách đồ ăn sáng về tìm một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy đâu, tôi muốn phát khóc lên vì tôi chỉ mặc váy ngủ đi dép lê đi mua đồ, đầu tóc còn đang rối bời chẳng đâu vào đâu cả. Khi nhìn thấy Bắc, tôi như người tìm được người thân òa lên khóc nức nở. Bắc mắng tôi, sao em ngốc thế, thế mà còn đòi là tốt nghiệp trường Đại học Bắc Kinh, ngay cả đứa học lớp năm cũng còn tìm được nhà mình.

Tôi quên mất tôi không nói trước là tôi rất kém trong chuyện nhớ đường, đến bất kỳ thành phố nào tôi cũng không thể phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, ngay cả hồi đi Cố Cung đường thẳng tắp như thế mà tôi còn không tìm đúng chỗ! Chính vì thế Bắc bảo, anh không thể yên tâm về tôi, sau này đi đâu chắc anh sẽ phải dắt tay liên tục nếu không em sẽ lạc mất.

Nhưng cuối cùng Bắc lại để mất tôi !

Sau ba năm đặt chân đến Thượng Hải chúng tôi đã chia tay nhau. Lúc đó Bắc nói rằng; tôi đã để mất Tiểu Bạch rồi.

Thêm Bình Luận