Chương 14
Một người con gái, đến giây phút cuối cùng vẫn yêu gã tha thiết, cô ấy đã yêu bằng cả sinh mạng của mình. Một điều làm tôi không ngờ tới là Tiểu Dao lại đến Bắc Kinh.
Lần này chỉ có một mình anh ra đến.
Và Tiểu Dao lại đến tìm Hiểu Lối.
Tiểu Dao đến cổng học viện Mỹ thuật đợi Hiểu Lối, đợi mãi không thấy anh ta bèn vào trường tìm Hiểu Lối, sau này Hiểu Lối nói với tôi rằng, con người đó thật đáng sợ.
Lần đầu tiên gặp Hiểu Lối, Tiểu Dao đã lộ rõ vẻ thèm muốn, Hiểu Lối lạnh lùng, kiêu ngạo, cô hoàn toàn khác với Phần Na.
Hiểu Lối đi cùng Tiểu Dao đến Vương Phủ Tỉnh ăn cơm. Trên đường đi, hai người không nói với nhau một lời.
Em rất đẹp, Tiểu Dao nói.
Đẹp thì có liên quan gì đến anh?
Có chứ, Tiểu Dao trả lời, anh vô cùng thích những người con gái xinh đẹp tuyệt trần như em, em giống như một tờ giấy trắng khiến đàn ông rất tò mò muốn được vẽ lên đó.
Hiểu Lối cười với vẻ lạnh lùng, xin lỗi, em không phải là một tờ giấy trắng, anh so sánh như vậy là đề cao em quá.
Không ai thể ngờ Phần Na lại yêu một anh chàng xốc nổi như vậy, anh ta có thể dễ dàng thích một cô gái khác. Mỗi tuần một lần, anh ta bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh chỉ để gặp Hiểu Lối một lần.
Hiểu Lối vẫn tỏ ra rất lạnh lùng với Tiểu Dao, giống như thái độ của Tiểu Dao dành cho Phần Na, có lẽ đây là một nghiệp chướng, một người nợ còn một người phải trả.
Hôm đó họ đến Vương Phủ Tỉnh ăn hết hơn 8000 Nhân dân tệ, lúc thanh toán tiền, Hiểu Lối nói, bữa ăn đắt thế này mà giám đốc Dao vẫn rất phóng khoáng, nhưng em không dám nhận tấm thịnh tình đó đâu, anh nên về mà chăm sóc Phần Na.
Tiểu dao nói, Phần Na là một người đê tiện, em không biết à, cô ta là một kẻ đê tiện.
Anh cũng là một kẻ đê tiện, Hiểu Lối đáp lại, mấy năm nay đâu đâu cũng gặp kẻ đê tiện thấp hèn.
Tiểu Dao nhìn Hiểu Lối qua cặp kính, đúng là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, kiêu căng, không biết cô ấy đang nghĩ gì nhỉ?
Không cần phải mất quá nhiều công sức như vậy đâu, tiền của anh đối với em cũng chẳng có tác dụng gì, em đi ăn cơm với anh hết 8000 Nhân dân tệ không bằng em ăn với bạn em chỉ hết có 8 tệ thôi. Lời nói của Hiểu Lối đã khiến Tiểu Dao rất mất mặt, từ trước đến nay toàn là các cô gái chủ động theo đuổi anh, toàn là cọc đi tìm trâu. Đây là lần thất bại đầu tiên của Tiểu Dao.
Tiểu Dao nói với Hiểu Lối rằng, anh sẽ theo đuổi em đến cùng, rồi em sẽ phải trở thành người yêu của anh.
Em đã có người yêu rồi, Hiểu Lối trả lời, anh ấy là một họa sĩ, anh ấy rất tài hoa và em cũng rất tôn thờ anh ấy, còn có anh chỉ là thương nhân, em không thích thương nhân.
Hiểu Lối nói với người yêu của cô ấy là Tử Phóng, anh Trần Tử Phóng đã bị cô từ chối.
Lần thứ năm Tiểu Dao đến Bắc Kinh, đúng lúc Hiểu Lối đang ngồi trên xe đạp của Tử Phóng và cô cười nói vui vẻ, xe chạy ngang qua vườn hoa anh đào rất đẹp. Đây là lần đầu tiên Hiểu Lối ngồi trước xe của một chàng trai. Cô đã cố tình làm như vậy. Lúc đó Hiểu Lối chưa yêu Trần Tử Phóng, lúc đó cô không yêu anh mà chỉ cố tình làm ra vẻ mình đã có người yêu rồi mà thôi.
Điều này làm cho Tiểu Dao vô cùng tức giận, anh ta nói với Hiểu Lối, anh sẽ theo đuổi em đến cùng, em sẽ phải trở thành người yêu của anh.
Chỉ mỗi Phần Na là ngờ nghệch. Người đàn ông mà cô đem lòng yêu từ lâu đã tung hỏa mù lừa cô. Đó là điều cô không thể ngờ tới, nếu hôm đó Phần Na không quên túi xách của mình ở khách sạn, nếu hôm đó Phần Na không gọi điện cho Tiểu Dao thì Tiểu Dao sẽ không bao giờ gặp được Hiểu Lối, Tiểu Dao sẽ không bị một cô gái lạnh lùng như Hiểu Lối hớp hồn, và anh càng không thể một tuần bay đến Bắc kinh một lần như vậy, Hiểu Lối và Tử Phóng cũng không thể gắn bó với nhau được …
Mười ngày sau, Tử Phóng phải nằm viện, anh bị người ta đe dọa, nếu không khôn ngoan nghe lời thì anh sẽ bị tàn phế, anh sẽ bị cụt từ một đến hai ngón tay.
Dĩ nhiên đó là hành động của Tiểu Dao. Hiểu Lối nói, gã đàn ông này thật là nham hiểm.
Hiểu Lối gọi điện cho Phần Na, cô bảo Phần Na phải quản lý chặt Tiểu Dao hơn nữa.
Kết quả là Phần Na đã bị đánh, cô bị Tiểu Dao đánh liên tiếp, Tiểu Dao chửi Phần Na là đồ đê tiện, Tiểu Dao còn chửi, đồ con đĩ, mày phải gọi điện cho Hiểu Lối nói với nó hãy tử tế với tao, khi nào Hiểu Lối tốt với tao, tao mới tử tế với mày, tao rất thích Hiểu Lối, lần đầu tiên gặp Hiểu Lối tao đã không thể nào quên, mày có biết Hiểu Lối giống ai không? Cô ấy rất giống người yêu đầu tiên của tao đấy, tao nhất định sẽ chinh phục được cô ấy.
Tiểu Dao đã nói với Phần Na như vậy, hắn bắt Phần Na phải gọi điện cho Hiểu Lối, và nói với Hiểu Lối phải đối xử tốt với hắn. Thế giới này lại có kiểu logic dở hơi như thế sao? Phần Na gào khóc và chửi rủa, kết quả là cô bị đánh liên tục, Tiểu Dao nhằm đúng đầu Phần Na đánh không ngơi tay, cuối cùng Phần Na bị đánh ngất cả đi. Phần Na khóc, sao anh lại hèn hạ đến thế, anh tha cho tôi đi, cho tôi yêu anh cũng không được sao, tại sao anh lại cứ phải yêu cô ấy chứ? Tôi nói cho anh biết nhé, Hiểu Lối bị người khác hãʍ Ꮒϊếp rồi đấy.
Vừa nói ra câu đó, Phần Na mới giật nảy mình, đó là lời Hiểu Lối kể hôm cô ấy say rượu. Đó là bí mật chết người của Hiểu Lối, tại sao cô ấy lại có thể để lộ ra dễ dàng như thế?
Mày nói gì vậy? Tiểu Dao hỏi, Hiểu Lối bị hãʍ Ꮒϊếp rồi à? Nó đã không còn trong trắng mà lại còn ra vẻ đoan trang, nghiêm chỉnh à.
Tiểu Dao hoàn toàn không hiểu gì về tâm lý phụ nữ.
Tất cả các cô gái đều rất coi trọng cơ thể mình, kể cả Phần Na. Trong tiềm thức, cô vẫn mong muốn được yêu một người đàn ông, mãi mãi sống chết có nhau, nhưng người đàn ông mà cô đang yêu lại thường xuyên thay lòng đổi dạ, chẳng thèm quan tâm gì đến cô.
Ngày hôm đó, sau khi bị Tiểu Dao đe dọa, Phần Na đã gọi điện cho Hiểu Lối. Phần Na bảo, Hiểu Lối ơi, cậu nên yêu Tiểu Dao, anh ấy là một người tuyệt vời đấy.
Hiểu Lối đã nói với Phần Na trong điện thoại rằng, Phần Na ạ, mình cảm thấy buồn thay cho cậu.
Đêm đó, Phần Na đã tự tử.
Cô ấy cắt mạch máu ở cổ tay.
Vì người đàn ông mình yêu, cô đã phải cầu xin bạn mình yêu anh ta, nỗi nhục này chỉ có Phần Na mới làm được, nhưng câu nói “ mình cảm thấy buồn thay cho cậu” của Hiểu Lối đã suýt cướp đi mạng sống của Phần Na.
Phần Na nghĩ, đúng là mình quá khổ nhục, trên đời này chỉ có cô là người con gái khổ nhục nhất.
Máu Phần Na chảy rất nhiều, mãi đến khi nhân viên phục vụ trong hộp đêm nhìn thấy máu từ trong phòng chảy ra mới vội vàng gọi người tới, nếu không có người phát hiện ra, chắc chắn Phần Na đã chết.
Cuối cùng, Phần Na đã được cứu sống. Đêm hôm đó, Tiểu Dao cùng bạn đánh bạc ở sòng bạc. Hôm đó số gã không được đỏ, mắt cứ máy liên tục. Mấy hôm trước đó vợ gã – Bảo Di đã đòi li hôn, vợ Tiểu Dao đã yêu một người đàn ông Singapore, đó là điều mà Tiểu Dao không thể ngờ tới, hắn tưởng rằng tất cả mọi phụ nữ đều là Phần Na, đều trung thành tuyệt đối với hắn, yêu hắn tha thiết. Hắn không thể ngờ được rằng vợ hắn là người phản bội hắn đầu tiên, vợ hắn nói cô chẳng cần gì hết, chỉ cần tự do mà thôi.
Tiểu Dao không muốn vợ được tự do, hắn chửi vợ là đồ con đĩ.
Hắn không cho phép bất cứ người đàn bà nào phản bội hắn, ví dụ như Hiểu Lối.
Nhưng Phần Na đã tự tử.
Tiểu Dao đến bệnh viện, bác sĩ nói với gã rằng, chắc Phần Na không còn hy vọng gì nữa, không biết liệu còn có thể cứu sống được không.
Đó là lần đầu tiên gã cảm thấy có phần lo lắng, hắn nghĩ, có lẽ là hắn đã gϊếŧ hại Phần Na. Chính sự bạc bẽo của hắn đã làm hại Phần Na!
Tiểu Dao chạy đến, gã thấy gương mặt cô xám ngắt không còn giọt máu, người con gái này luôn chung thủy và yêu gã say đắm, cô đã coi gã là trên hết, là tất cả, nhưng gã đã đối xử như thế nào với cô ấy? Tiểu Dao cảm thấy vô cùng ân hận, lần này gã bị sốc quá nặng, gã đến bên Phần Na và ghé sát vào tai cô nói, Phần Na em muốn nói gì? Người con gái ngày ngày vẫn trang điểm lòe loẹt đó thều thào từng chứ với vẻ mặt thảm hại, em vẫn yêu anh như ngày nào!
Nước mắt Tiểu Dao rơi lã chã, một người con gái, đến giây phút cuối cùng vẫn yêu gã tha thiết như vậy chắc chắn cô ấy đã yêu bằng cả sinh mạng của mình.
Tiểu Dao quỳ xuống nói, Phần Na, anh sẽ yêu em mãi mãi, từ nay về sau chỉ yêu mình em thôi.
Phần Na rất biết Tiểu Dao chỉ nói vậy, song cô vẫn hy vọng đó là sự thật, anh ta có quá nhiều tiền, những người đàn ông giàu có thường bị bao vây đến nghẹt thở. Xung quanh anh ta có quá nhiều phụ nữ, cô nào cũng xinh đẹp hơn Phần Na, cô đã giành được tình yêu bằng sự kiên trì của mình.
Tôi hỏi Phần Na, Tiểu Dao có gì tốt, cô ấy nói, Tiểu Dao rất giỏi dỗ dành, cậu đừng tưởng anh ấy lạnh lùng nhé, nhiều lúc anh ấy rất hóm hỉnh, biết tớ thích ăn gì là mua rất nhiều rồi đút từng miếng cho tớ, mà anh ấy làm gì tớ cũng cảm thấy là hay, là tuyệt vời, cậu bảo việc như thế không là hèn hạ thì còn là gì nữa?
Tôi nói với Phần Na rằng, anh ta không xứng đáng để cậu phải làm như vậy, Phần Na cười rồi nói, lần này việc tớ tìm đến cái chết là việc hoàn toàn đáng làm.
Sau này, tôi đã nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Phần Na, quả thực là rất đáng sợ, trông nó dài như con thuồng luồng. Sau đợt đó, Tiểu Dao đã mua cho Phần Na một chiếc vòng ngọc trị giá mấy vạn Nhân dân tệ, cô đeo nó chưa được bao lâu thì gặp chuyện chẳng lành.
Quả đúng là Tiểu Dao không đến tìm Hiểu Lối nữa. Hiểu Lối nói, xem ra người đa tình đến đâu cũng phải sợ người si tình.
Thế còn cậu, tôi hỏi Hiểu Lối.
Ý tôi muốn hỏi về Trần Tử Phóng.
Tử Phóng rất si tình, sau khi Tiểu Dao không đến tìm Hiểu Lối nữa, cứ cách dăm ba hôm Tử Phóng lại đến tìm Hiểu Lối, trông Tử Phóng gầy rộc đi, mặt mũi càng xanh xao hơn, sau hôm bị đánh Tử Phóng nói rằng, nếu có bị đánh chết anh cũng vẫn yêu em Hiểu Lối ạ.
Hiểu Lối không nói gì, nhưng cô ấy đã đồng ý đi dạo và ăn cơm cùng Tử Phóng. Tôi nói với Tử Phóng rằng, thế là tốt rồi đấy, nếu anh không tài hoa giỏi dang và không si tình như thế thì anh chẳng có cơ hội yêu Hiểu Lối đâu.
Hiểu Lối và Phần Na rất ngưỡng mộ tôi và Bắc. Hai chúng tôi yêu nhau từ hồi còn ở nhà, tình cảm hai đứa rất ngọt ngào, và chúng tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học. Phần Na từng nói với tôi rằng, nếu cô ấy là tôi, cô ấy sẽ cưới trước, rồi mọi chuyện khác sẽ tính sau, tránh trường hợp đêm dài lắm mộng. Phần Na bảo, cậu đừng tưởng đàn ông có thể chịu đựng mọi thử thách nhé, càng là người đáng tin lại càng nguy hiểm đấy, cậu có tin không.
Dĩ nhiên là tôi không tin, tôi nói, trên thế gian này người si tình nhất là Bắc, người thứ hai mới là tôi.
Hồi đó, tôi đã tin chắc một điều rằng mình sẽ là vợ của Bắc, chúng tôi đã bàn với nhau chuyện mai này sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đi đâu. Bắc bảo, mình đi Thượng Hải nhé, ở đó mình sẽ có nhiều cơ hội phát triển, hơn nữa em cũng rất thích nếp sống của Thượng Hải đúng không, Thượng Hải lại rất gần Tô Châu, như thế mình vừa không phải xa quê, vừa lại được sống ở một khu đô thị có tầm cỡ quốc tế.Anh nghĩ chắc cảm giác đó sẽ vô cùng tuyệt vời, em đã sống ở Bắc Kinh 4 năm rồi, em không thấy mặt em sắp biến thành hố cát rồi à, sau này đừng nói em là người Tô Châu nữa, kể cả em có nói là người Lan Châu thì cũng có người tin. Tôi véo tai Bắc khiến anh kêu oai oái, rồi anh lại ôm tôi vào lòng và hôn tôi, tôi cắn môi anh, day đi day lại, day sứt cả môi, Bắc nói với tôi, chà, em hăng thật đấy!
Ngày tốt nghiệp đã đến.
Giống như tất cả những khoá sắp tốt nghiệp khác, trường học tràn ngập bầu không khí sắp chia tay, trên các hành lang ngổn ngang vỏ bia rượu, đêm đến mọi người lại tụ tập chơi bời, đàn hát. Hồng Yến đã liên hệ được với một công ty ở Thiên Tân, Thành Thành cũng về quê, còn hai cô bạn tôi tiếp tục học cao học, còn một người thi được Toefl nên đã đi học ở nước ngoài. Chỉ còn lại mình tôi, tôi chuẩn bị cùng Bắc mở một cửa hàng, vì đang mong chờ cuộc sống đôi lứa nên tôi cảm thấy việc chuẩn bị chia tay giảng đường hết sức bình thường. Trong khi sắp xếp đồ đạc, tôi đã thu vén rất cẩn thận những bức thư Bắc gửi cho tôi và những chiếc vé tàu tôi đã đi, đó là bằng chứng cho tình yêu của chúng tôi, đến một ngày nào đó nếu Bắc là Thế Mỹ, tôi sẽ dùng chúng để tính sổ với anh.
Bắc bảo, đến khi chuẩn bị tốt nghiệp, tất cả những đôi đang yêu đều khóc lóc rầu rĩ, phần lớn sinh viên yêu nhau đến khi tốt nghiệp thường đôi ngả đôi đường, nhưng Bắc nói, anh lại trông ngóng từng ngày, chỉ mong đến ngày tốt nghiệp, vì khi đó anh có thể gặp tôi hàng ngày, đỡ phải mong ngóng chờ trông. Hàng ngày nhìn thấy bạn bè đi uống bia rượu say tuý luý quay về, nhìn những đôi tình nhân sắp phải chia tay, tôi chỉ có một mong muốn, nhanh chóng đến Thượng Hải, sau đó sẽ cùng với Bắc hưởng thụ cuộc sống lứa đôi.
Sau khi tốt nghiệp Hiểu Lối lựa chọn ở lại Bắc Kinh, dĩ nhiên là trong đó có nguyên nhân, đó là vì Tử Phóng. Tình yêu giữa Hiểu Lối và Tử Phóng không biết đã nảy nở từ lúc nào, trái tim Hiểu Lối cuối cùng đã biết rung động.
Khi những năm tháng sinh viên sắp kết thúc, lòng tôi thấy đôi chút bồi hồi, nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trong bốn năm đại học, trước mắt tôi vẫn chỉ là một khoảng trống mờ mịt, chỉ có một người hiện ra trước mắt tôi, đó là Bắc.
Tôi nói với Bắc rằng, bốn năm học đại học em chưa học xong môn văn học sử, nhưng em đã học rất giỏi môn tình yêu học, em nghĩ em còn tốt nghiệp cả thạc sĩ môn này rồi ấy chứ.
Chúng tôi đã liên hệ được việc làm với công ty ở Thượng Hải, Phần Na giúp tôi tìm thuê một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, tiền thuê nhà là 2000 Nhân dân tệ. Phần Na nói nếu thiếu tiền cô ấy sẽ cho chúng tôi vay.
Chúng tôi vẫn chưa trả được 10 vạn Nhân dân tệ cho Phần Na, làm sao còn mặt mũi nào để vay nữa. Tôi nói, Phần Na ơi cậu cứ yên tâm, Thượng Hải là bầu trời của tớ và Bắc, từ nay về sau, chúng tớ sẽ mặc sức tung hoành, tha hồ kiếm tiền, gặt hái trên mảnh đất này. Tóm lại, tôi và Bắc đã ôm một giấc mơ tuyệt đẹp đến Thượng Hải. Ngày đầu tiên đặt chân đến Thượng Hải, chúng tôi đã mở rộng đôi tay, và hét lớn ở sân ga Thượng Hải, Thượng Hải ơi, bọn tớ đã đến rồi đây!
Dịp đó là tháng 7 năm 1999, cách ngày Ma Cao trở về Trung Quốc chỉ còn 5 tháng.
Tôi, cô gái Tiểu Bạch 22 tuổi, và chàng trai kém tôi 4 tháng tuổi Cố Vệ Bắc, đã cùng nhau thề nguyện với nhau trên sân ga, chúng tôi sẽ trở thành một thế hệ triệu phú mới ở Thượng Hải, ở đây con cháu của chúng tôi sẽ sinh sôi phát triển, mãi mãi không ngừng.