Chương 5

Bởi vậy làm xong bữa sáng, Nhậm Ngữ liền ngồi xuống chậm rãi ăn cơm.

Hôm nay Bùi Húc thức dậy thật muộn, có thể bởi vì tối hôm qua thức khuya, cho nên trên đôi mắt có hai vành gấu trúc nhàn nhạt.

"Anh, buổi sáng tốt lành." Đôi mắt tròn của cậu nhìn thấy Bùi Húc khi, mọi lo âu muộn phiền đều biến mất tăm hơi, chỉ có sự tín nhiệm cùng ỷ lại in hằn trong ánh mắt.

Cậu ăn rất nhanh, lúc này trên tay cầm lấy một quả trứng luộc đã lột võ trắng nõn, cái miệng nhỏ vừa gặm, ngẩng đầu nhìn Bùi Húc trước mắt.

"Sớm, Ngữ Ngữ." Bùi Húc xoa xoa cánh mũi lại nhìn thoáng qua đối diện: "Em đợi anh một lát nhé, anh ăn xong liền đưa em đến trường học."

Thuận tiện lại khen tay nghề nấu nướng của Nhậm Ngữ.

"Ngữ Ngữ, buổi sáng rất ngon."

Lời khen của anh làm Nhậm Ngữ có chút thẹn thùng, động tác lột trứng trên tay càng lúc càng chậm.

Hôm nay cũng giống như hôm qua, Bùi Húc đưa cậu đến trường học, lúc sau liền dặn dò lúc tan học, cậu về nhà một mình phải chú ý an toàn.

Nhậm Ngữ tự nhiên gật đầu tiếp thu, hiểu chuyện ngoan ngoãn đáp vâng.

Bùi Húc nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cậu dần mơ hồ, sau đó mới lên xe rời đi.

Hôm nay anh phải quay trở về nhà một chuyến, anh muốn thông báo với bố mẹ về việc nhận nuôi Nhậm Ngữ.

Nhà lớn của Bùi gia khác xa với chung cư ở trung tâm thành phố của Bùi Húc, nhà lớn nằm ở một vùng ngoại thành rộng rãi, thông thoáng.

Xe vừa tiến vào cổng, đập vào mắt là một ngôi biệt thự vô cùng xinh đẹp, tường trắng ngói đen, đậm chất hương vị Giang Nam. Bên trái sườn nhà, trong sân còn có một gara ngầm, Bùi Húc đem xe đi đến nơi đó.

Trong gara được lắp đặt một chiếc thang máy có thể trực tiếp lên lầu, Bùi Húc đỗ xe xong liền bước vào thang máy.

Thời gian còn rất sớm, bất quá tối hôm qua Bùi Húc đã nói trước với bố mẹ, Bùi Húc đến rất đúng giờ, lúc này cha mẹ hai người đã có mặt chờ sẵn trong phòng khách.

Bùi ba ba đang uống trà, mẹ Bùi đang xem tin tức buổi sáng.

Thấy Bùi Húc từ thang máy đi vào, hai người đều quay đầu nhìn anh.

"Mẹ còn tưởng rằng từ lúc con trở về nhà ngoại, liền quên mất hai lão già trong gia đình này rồi đó." Mẹ Bùi nhìn thấy con trai ngồi ở trên sô pha, ý cười trên mặt không thể che dấu.

Tính cách của mẹ Bùi hệt như đứa nhỏ, Bùi Húc cười khổ lắc lắc đầu.

"Mấy hôm trước con có nói qua với ba về đứa nhỏ kia, như thế nào." Tính cách của ba ba Bùi hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn nhu như ngọc của Bùi Húc, ngược lại là có chút lạnh nhạt.

"Đứa nhỏ nào? Tiểu Húc a, con nhận nuôi đứa nhỏ sao?" Không để Bùi Húc có cơ hội mở miệng, mẹ Bùi vừa nghe được hai chữ "Đứa nhỏ" liền bị kinh hách.

Rốt cuộc con trai lớn của mình 6 năm trước liền thông báo trong nhà xuất quỹ, thả ra bên ngoài 6 năm cũng chưa lấy một lần yêu đương, mà không, phải là 26 năm chưa từng yêu đương.

Thì ra là thích tiểu nam hài?!

Bùi Húc đỡ trán, có chút dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con đối với đứa nhỏ không có ý định như thế, cậu nhóc rất đáng thương. Đứa nhỏ bị người nhà hắt hủi, trước kia ở trường học còn thường xuyên bị người khác khi dễ. Ngày đó con đến nhà bà nɠɵạı ŧìиɧ cờ gặp được, đứa nhỏ rất thích đi học, một người lẻ loi con không yên tâm, cho nên liền đem đứa nhỏ đến bên cạnh, sẵn tiện đem danh ngạch học tập cho nhóc luôn." Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh xác thật có chút kinh diễm, nhưng ngẫm lại chính mình không thể nào cầm thú như lời mẹ nói được.

Mẹ Bùi vẫn như cũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm anh.

"Nếu con đã đem đứa nhỏ đến thành phố A, vậy con phải chịu trách nhiệm với người ta, chi phí nuôi dưỡng đứa nhỏ không thành vấn đề, tuy nhiên con đã giúp đỡ đứa nhỏ, không thể không quan tâm chăm sóc cậu nhóc biết không." Giọng điệu ba ba Bùi vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén căn bản không cho người khác trốn tránh.

Tất nhiên, Bùi Húc đã đem người đến bên cạnh mình, thì không có khả năng là người vô tâm không chịu trách nhiệm chăm sóc đứa nhỏ: "Vâng, con sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt."

Nhưng hành động này của đứa con nhà mình nghĩ thế nào cũng không giống như tính cách của anh, đương nhiên việc "Nhặt người về nhà" đối với bất kì ai cũng không phải là chuyện bình thường, mẹ Bùi vẫn là có chút lo lắng: "Con trai, hay là con dẫn đứa bé đến gặp bố mẹ thử xem?" Bọn họ cũng muốn nhìn xem nhân cách của cậu nhóc ra sao.

"Ngữ Ngữ có chút sợ người lạ, qua một đoạn thời gian đi." Bùi Húc nhớ đến lần đầu tiên thấy Nhậm Ngữ, vẫn là lắc lắc đầu.

Cùng cha mẹ trò chuyện sơ lược về tình huống của đứa nhỏ, tuy rằng cuối cùng ba ba Bùi cũng rời đi, nhưng mẹ Bùi vẫn rất hoài nghi rốt cuộc con trai nhà mình có phải để ý đến "Tiểu nam hài nhặt được" không, vừa rồi nghe lời anh kể, nghe thấy đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, còn tự giác làm việc nhà, quan trọng nhất chính là cậu nhóc lớn lên rất xinh đẹp a!

Bùi Húc ăn xong cơm trưa, liền rời đi, anh lái xe chạy đến công ty, trong đầu Bùi Húc nghĩ đến, lúc Nhậm Ngữ dùng cơm trong căn tin, có vì lượng người đông đúc trong đó dọa sợ hay không, cậu có quen với nơi đông người như thế không......

Tại lớp học, giáo viên chủ nhiệm nghiêm nghị đọc nội quy trường học cho tất cả học sinh trong lớp, cậu ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp nghiêm túc mà nhìn lão sư trên bục giảng.

"Một học sinh phải mang phù hiệu cùng đem theo thẻ học sinh để vào trường, thứ hai bắt buộc các em phải mặc đúng đồng phục mà trường quy định, hy vọng các em sẽ không vì bất cứ lý do nào đó mà phạm nội quy, khiến lớp bị trừ điểm."

"Năm nay các em rất may mắn, không cần tham dự khóa quân sự, đồng phục trường học giữa trưa sẽ được mang đến, buổi chiều tiết học sẽ bắt đầu."

"Mặt khác, tôi nhấn mạnh một lần nữa, trường học không cho phép học sinh mang theo bất kì đồ điện tử nào chẳng hạn điện thoại, máy chơi game, nếu như vi phạm quy định bị người khác tố giác hoặc là lão sư phát hiện, sẽ trực tiếp xử phạt hơn nữa sẽ thông báo đến gia đình."

"Nếu các em còn điều gì thắc mắc liền giơ tay ý kiến, nếu không có chúng ta bắt đầu bầu ban cán sự lớp."

Lão sư Hướng giản lược những nội quy cơ bản nhất, cả lớp có lẽ vì lời nói của thầy dọa sợ, tất cả nội quy đều ghi tạc trong đầu.

"Các em tự ứng cử ban cán bộ đi?" Sau khi điều chỉnh vị trí, Nhậm Ngữ ngồi phía trước Tần Tình, nhìn thấy mọi người đều xôn xao thảo luận, cậu xoay người hỏi.

Ôn Nhĩ chống cằm chán ngán, liên tiếp ngáp ngắn ngáp dài bộ dạng vô cùng không hứng thú: "Cái này có gì phải ứng cử, nói quá nhiều, ảnh hưởng đến tâm tình của tớ mà."

Nhìn đến phản ứng của Ôn Nhĩ, vẻ mặt Tần Tình biểu tình "Tớ hiểu mà", ánh mắt chuyển dời đến Nhậm Ngữ.

Nhậm Ngữ cũng không có ham muốn với ban cán sự, cậu có chút nhút nhát, uyển chuyển cười: "Tớ không thích hợp, Tần Tình cậu có thể thử xem."

Tần Tình kỳ thật rất muốn đi tham dự, cô cười tủm tỉm mà nhìn hai người nói: "Tớ muốn ứng tuyển lớp phó văn nghệ, các cậu nhớ bỏ phiếu cho tớ đấy." Nói xong liền quay lại đi "Thu mua" các bạn học bên cạnh.

Nhưng cuối cùng vẫn không trúng cử.

Người được bầu chính là một bạn nữ khác trong lớp học.

Nhậm Ngữ nhỏ giọng mà an ủi một câu: "Không sao, cậu cũng rất lợi hại." Không giống như cậu, không có lá gan tự ứng cử mình.

Không nghĩ tới cuối cùng cậu lại trúng cử một cái chức vị căn bản không người nào tranh làm.

"Lớp phó lao động không ai muốn làm sao? Không ai muốn làm thầy liền tùy tiện tuyển người nha." Lão sư Hướng lão sư đứng trên bục giảng nhìn học sinh, đám trẻ đối với chức vị này trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, ngược lại là ——

"Bạn học ngồi ở vị trí thứ ba, thầy nhìn xem...... Nhậm Ngữ, em có thể đảm nhiệm này chức vị này không?" Vẻ mặt vô dục vô cầu Nhậm Ngữ chi cứ như vậy mà rơi vào tầm ngắm của lão sư Hướng.

Lúc này Nhậm Ngữ đồng ý cũng không phải, mà không đồng ý cũng không được, cuối cùng cậu vẫn là do dự gật gật đầu.

Cuối cùng ban cán sự lớp cũng tuyển xong, ngay sau đó chuông tan học liền vang lên, thầy giáo vung tay lên, bảo cả lớp nghỉ trưa.

"Ha ha, Nhậm Ngữ cậu cũng quá thảm, như thế nào lại rơi vào tầm mắt của Hướng ma đầu." Ôn Nhĩ áp tay lên vai Nhậm Ngữ, mang theo cậu lắc lắc một hồi.

Nhậm Ngữ cũng thực bất đắc dĩ nha, cậu cũng không nghĩ đến việc này, tuy rằng trước kia cậu học cấp hai cũng từng nghe qua bầu ban cán sự, nhưng việc đó cùng với cậu hoàn toàn không liên quan với nhau, hơn nữa, lớp phó lao động rất dễ dàng đắc tội với các bạn học......

"Tớ chỉ muốn nghe giảng bài." Nhậm Ngữ thực vô tội, trong đôi mắt tròn còn lộ ra một tia không tự tin.

"Ai nha, này đại khái chính là số trời, không có quan hệ, cùng lắm thì sau này chúng tớ giúp cậu cùng làm." Tần Tình vừa đi vừa chỉ vào Ôn Nhĩ hào hùng mà đáp lời.

Nhậm Ngữ gật gật đầu, nói cảm ơn.

......

Buổi chiều, tiết học đầu tiên, Nhậm Ngữ "Khó khăn đầu tiên" liền tới, lúc nghỉ trưa lão sư Hướng đã bảo cậu, tìm mấy bạn nam sinh đến ôm đồng phục cho lớp.

Nhậm Ngữ học tại lớp 9 số lượng nam sinh chiếm phần lớn, cậu muốn tìm người giúp kì thật rất dễ dàng, chẳng qua lúc Nhậm Ngữ chi cầm danh sách chọn người, vẫn là có người tỏ vẻ bất mãn, phàn nàn.

"Ai, có lầm hay không vậy, lần trước tôi được phân công dọn thư viện rồi, lần này còn phải dọn? Lớp học không phải có rất nhiều bạn nam sao, lúc nào cũng chọn tôi vậy?" Người tỏ vẻ bất mãn chính là một nam sinh thân hình hơi béo, mắt một mí, mũi cũ tỏi, còn có xấu xa.

"Đúng vậy đúng vậy." Phía sau còn có vài nam sinh hùa theo.

Vốn trải qua các loại bạo lực học đường, Nhậm Ngữ sau khi nghe được lời này, cậu hoàn toàn không dám phản bác, nhưng rốt cuộc bên cạnh cậu, Ôn Nhĩ không nhịn nổi muốn phản bác, nhưng lại bị cậu ngăn cản, Nhậm Ngữ nhỏ giọng mà xin lỗi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bạn học Đỗ, tớ là dựa theo lớp danh sách từ trên xuống dưới mà sắp xếp......"

"Chậc." Đỗ Phàm bất mãn mà phát ra một tiếng, đặc biệt khinh thường mà nhìn cậu: "Mày cũng phải đi."

Trên đường đi lấy đồng phục, Ôn Nhĩ thực tức giận: "Sao cậu không cho tớ chửi cái tên mập kia, tên kia thật đáng ghét, lời hắn nói cậu cứ coi như hắn đang thả cái rắm, nghe rồi bỏ ngoài tai, đừng để ở trong lòng."

Nhậm Ngữ từng nghe qua những lời khó nghe hơn gấp bội, Đỗ Phàm nói căn bản không tính là cái gì, nhưng Nhậm Ngữ vẫn vô cùng cảm kích Ôn Nhĩ.

Nhận được đồng phục, lúc sau Nhậm Ngữ cuối cùng cũng biết được yêu cầu cứng nhắc bảo thủ của trường học là như thế nào —— đại khái đồng phục sở hữu đều là của chung cả nước thống nhất, đồng phục trường cũng là như thế, trang phục xanh trắng đan xen, còn đặc biệt tri kỷ mà chuẩn bị đầy đủ các mùa: xuân hạ thu đông.

Trường học cho học sinh lớp lớn mặc tự do, thứ hai yêu cầu bắt buộc phải mặc đồng phục còn lại là có thể tùy tiện miễn là lịch sự gọn gàng.

Nhận được đồng phục, đại bộ phận các bạn học đều khó chịu, ngược lại Nhậm Ngữ cảm thấy rất bình thường, nhìn các bộ đồng phục trừ bỏ vải dày mỏng còn có tay áo dài ngắn bất đồng, còn lại đều là giống nhau như đúc.

Lần đầu tiên cậu có đồng phục của riêng minh.

Đồng thời còn nhận được thẻ học sinh kí hiệu riêng của trường.

Tất cả đồ vật đều phát xong lúc sau, lão sư Hướng liền thông báo: "Ngày mai bắt đầu chính thức đi học, không cho phép đi học trễ, về sớm, giữa giờ nghỉ trưa không thể trở lại ký túc xá, học sinh nội trú không được ra khỏi cổng trường, học sinh ngoại trú chỉ được phép ở tại trường trước khi tan học hoặc là tiết tự học buổi tối, tan học ra cổng trường, đây là thời khoá biểu, lớp phó lao động chép lại lịch học lên bảng cho các bạn cùng xem, hiện tại thầy phải đi họp, thời gian còn lại các em có thể chuẩn bị sách vở cho tiết học sắp tới, lớp phó kỷ luật lên quản lí lớp." Nói xong thầy liền rời đi.

Có lẽ là ngày đầu tiên đi học, mọi người đều muốn biểu hiện cho thật tốt, mãi cho đến giờ tan học, cũng không có làm động tĩnh gì quá lớn.

......

Nhậm Ngữ vẫn giống như hôm qua, cậu đi đến trạm xe buýt để trở về nhà.

Không nghĩ tới gặp phải Đỗ Phàm - người sáng nay tranh cãi cùng cậu.

Chẳng qua Đỗ Phàm có xe đưa đón của riêng mình, mà Nhậm Ngữ đang đợi giao thông công cộng thôi.

Hắn cũng là học sinh ngoại trú. Nhậm Ngữ phản ứng lại, vốn nghĩ bọn họ cùng học một lớp, vẫn là nên chào hỏi, lại nhìn thấy đối phương ném cho mình cái nhìn xem thường, vẻ mặt khinh bỉ mà bĩu môi, đóng lại cửa sổ xe.

Nhậm Ngữ có chút bị đả kích, lúc về đến nhà, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha chuẩn bị bài vở, chờ Bùi Húc trở về, cậu còn muốn tâm sự cùng anh.

Kết quả cậu chờ mãi ở trên sô pha nhịn không được ngủ thϊếp đi, một lúc sau Bùi Húc mới trở về đẩy cánh cửa bước vào.

Phát hiện dưới lầu không bật đèn, nhìn kỹ mới thấy đứa nhỏ đang say giấc trên sô pha.

Bùi Húc nghĩ Nhậm Ngữ có lẽ đọc sách rồi ngủ quên, sợ cậu cảm lạnh, anh chuẩn bị bế cậu lên lầu.

"Anh...... Anh đã trở lại ——" mới vừa bế cậu lên, Nhậm Ngữ mơ màng xoa xoa mắt, nhìn thấy anh, cậu đưa tay muốn anh thả mình xuống.

"Ngữ Ngữ sao lại ngủ trên sô pha, sẽ cảm mạo, không thể như vậy nha." Bùi Húc buông cậu, điểm điểm cái trán nhỏ của cậu, nhắc nhở nói.

Nhậm Ngữ lắc đầu: "Lần sau sẽ không, em đang đợi anh, anh, em muốn cùng anh nói chuyện." Mới vừa tỉnh ngủ trong thanh âm cậu còn mang theo chút nũng nịu, khiến cả người anh có chút tê dại.