Chương 12

Lúc đứng lên Lý Hâm mới cảm thấy có chút không đúng: "Nếu chị không biết chăm sóc người khác thì chị mang nhiều thứ như vậy vào balo làm gì?"

Cậu là nói về những món đồ trong balo, Vân Miên nói: "Chị tưởng cha mẹ nào đi đón con mình cũng đều chuẩn bị như vậy cho con mình."

Lý Hâm khinh thường nói: "Cũng không phải học sinh tiểu học."

Vân Miên cười cười: "Vậy sao, vậy là do chị suy nghĩ không thấu đáo."

Khi còn nhỏ cô thấy những đứa trẻ khác đều được cha mẹ chăm sóc theo cách này, sau này không có người đưa đón cô sẽ tự mình chuẩn bị tất cả những thứ này.

Sau lần đứng lên này Lý Hâm chú ý hơn đến Vân Miên, cái người tên Vân Miên này cũng không có bật ô nữa, mà là đi cách mình không gần không xa, cũng không chủ động nói chuyện.

Tuyết rơi xuống đất không lâu liền tan thành nước, làm ướt mũ và áo khoác của chị ta, nhưng dường như chị ta không bận tâm chút nào.

Cậu cau mày nghĩ, sẽ không phải do mình chứ?

Nhưng hiện tại cũng không có máy quay mà.

Còn có lời nói lúc vừa rồi, chị ta thật sự nghĩ đến cảm nhận của mình sao?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra manh mối nào, cậu cũng không kéo mặt mũi xuống được, dứt khoát cũng im lặng theo, là chị ta tự mình không mở ô, không liên quan gì đến mình.

Sau khi về đến nhà, Lý Hâm không nói lời nào, mang theo cặp sách đi về phòng của mình.

Vân Miên không làm phiền nữa mà bước vào căn phòng của tổ đạo diễn.

"Quả thật có chút hiểu lầm." Đạo diễn Kim nói "Đứa trẻ này đúng là phản đối việc ghi hình, chỉ là cha mẹ cậu bé nhận tiền nhưng giấu diếm chuyện này với chúng tôi."

Vân Miên gật đầu, theo thói quen nghề nghiệp trước đây liền hỏi: "Biện pháp giải quyết thì sao?"

Đạo diễn Kim: "..."

Tại sao lại có cảm giác như đang báo cáo một kế hoạch khẩn cấp cho cấp trên nhỉ?

Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Trước tiên tạm dừng ghi hình, bố mẹ cậu bé sẽ nói chuyện cậu bé, đây là phương án thứ nhất, dù sao mọi người cũng đã dọn vào ở hết rồi."

"Phương án thứ hai, dù sao hiện tại cũng là ghi hình phát sóng, chúng ta sẽ thuê một căn nhà mới, chẳng qua như vậy thì sẽ mất thêm mấy ngày nữa."

Phương án đầu tiên tiết kiệm thời gian, sức lạo động và tiền bạc, kế hoạch thứ hai là tiếp sau.

"Không cần quá lo lắng." Đạo diễn Kim thấy cô nghiêm túc suy nghĩ liền an ủi: "Hôm nay cô đi nghỉ ngơi đi, ngày mai đợi kết quả."

Nghe những lời này của đạo diễn Kim Vân Miên mới phản ứng laj, chương trình đã được tổ đạo diễn lên kế hoạch và quản lý, vì vậy đáp ứng: "Được."

Do tạm dừng ghi hình nên mọi người không phải thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào nữa.

Tổ tiết mục và các khách mời cùng nhau ăn tối, bây giờ mọi người đều đang ngồi tán gẫu cùng nhau.

Mùa đông trời tối sớm, mọi người cũng sớm kết thúc công việc, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên hoạt động thì hoạt động.

Sau khi lấy được điện thoại Vân Miên cũng không quay trở về phòng để tránh Đổng Thất Thất cảm thấy phiền, mà gọi điện về nhà.

Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe được giọng anh trai: "Em học thư pháp khi nào vậy? Còn cảm thấy anti mình chưa đủ nhiều à?"

Vân Miên sửng sốt một lúc: "Đây không phải là điện thoại của mẹ sao?"

Vân Cảnh: "Đều ở nhà, bật loa ngoài có vấn đề gì sao?"

"Con đừng có nói với em gái như vậy." Lâm Hỉ Nhu khiển trách, rồi lại lo lắng nói: "Miên Miên, mẹ xem trailer của chương trình, em muốn cùng người khác so thư pháp, như vậy không hay lắm, chữ con.."

Lời còn chưa nói xong, Vân Miên liền hiểu.

Tổ tiết mục vậy mà cắt đoạn này rồi tung ra?

"Con cũng không nghĩ đến chuyện này bị bọn họ cắt tung ra." Vân Miên xoa xoa giữa lông mày, nói "Mẹ không cần lo lắng đầu, con có chừng mực."

"Con làm ra chuyện gì có chừng mực?"

Lần này là một giọng nói xa lạ, Vân Miên rất nhanh liền nhớ ra: "Ba?"

Đầu dây bên kia có tiếng hừm nhẹ, nghe là như vậy.

Vân Miên trầm mặc một lát, chọn một phương thức tương đối điều hòa nói: "Lúc ở trường học, con có học qua một thời gian, chắc là không nói cho mọi người biết."

Nói xong lại cảm thấy vui vẻ, cô thoải mái nói: "Mà chữ viết của ông nội Lý quả thực viết rất tốt, con là một vãn bối thua ông ấy cũng là hợp lý."

"Trong lúc phát sóng trực tiếp con cũng có nói không có kỹ năng đặc biệt gì, mọi người sao lại đặt kỳ vọng vào con chứ, viết đẹp thì do may mắn, viết không đẹp thì cũng không sao, dù sao con cũng đã nói trước đó rồi."

Vân gia nghe xong thì cảm thấy đúng vậy, con bé cũng đâu tự xưng là cao thủ thư pháp, chỉ nói là đã học qua một chút, cũng không nói là học giỏi thế nào.

Vân Miên dịu giọng nói: "Chính là giống như lúc bình thường nói chuyện với trưởng bối, không cần quá coi trọng thắng bại."

Vân Cảnh: "Đây là em nghĩ như vậy, nhưng người khác thì không nghĩ như thế."

"Anh, em quản người ta nghĩ thế nào làm gì chứ, em chính là sống cuộc sống của chính mình."

"Cái miệng này của em đúng là càng ngày càng lợi hại." Trong lòng Vân Cảnh đã buông lỏng không ít "tùy em, mà ba có chuyện muốn nói với em."

Vân Miên hơi căng thẳng, cô vẫn còn chưa gặp mặt ba nữa đó: "Ba, ba nói đi."

"Thời gian trước lúc con ở nhà thì ba ở nước ngoài." Vân Bỉnh Tiến trầm giọng nói "Cũng không gặp mặt con."

Nghe ra thì có vẻ không được vui lắm.

Vân Miên vểnh môi: "Ghi hình xong con sẽ về nhà."

Giọng Vân Bỉnh Tiến có chút cao lên: "Con còn muốn trở về?"

"..."

Vân Miên không hiểu đây là có ý gì, là không muốn cô về sao?

"Nhưng.. đó là nhà chúng ta, con không về nhà thì về đâu?"

Lâm Hỉ Nhu xen vào: "Đừng nghe ba con nói nhảm, nhất định phải về nhà, mẹ ở nhà đợi con."

"Cha không có ý đó." Vân Bỉnh Tiến ngữ khí có chút kỳ quái "thôi bỏ đi, không nhắc cái này nữa, con ở đó biểu hiện cho tốt, phải học cách hiểu chuyện có biết không?"

"Con biết rồi."

"Còn có, nghe nói anh con đã đưa cho con một chương trình tạp kỹ."

"Đúng vậy."

"Chỗ ba còn có một kịch bản, hai ngày trước chú Triệu của con kiên quyết đưa nó cho ba, đến lúc đó ba cho người mang đến cho con xem."

"..."

Cái gì vậy?

Sao mà nghe như mọi người đều đang xoắn hết cả lên thế?

Vân Miên vội vàng nói: "Ba, con không biết đóng phim."

"Con chính là nói con lúc đầu con bước vào giới giải trí con biết cái gì đi."

"..."

"Yên tâm, nhân vật chính không phải con, chất lượng phim bọn họ nhất định phải đảm bảo." Vân Bỉnh Tiến một chút cũng không khách khí "chỉ cần con cảm thấy kịch bản hay là được, bọn họ còn chưa bắt đầu tuyển vai phụ, sẽ sắp xếp cho con trước, giới giải trí của bọn con chẳng phải có từ gọi là bình hoa đó sao? Diễn cái đó là được."

Vân Miên: "Nhưng con.."

Không định lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Lời còn chưa nói xong, ba cô lại nói tiếp: "Ba sẽ gửi kịch bản cho con sau, ba nghe điện thoại đã."

Đầu dây bên kia giọng ba cô càng ngày càng xa, nhưng câu tiếp theo vẫn nghe được rất rõ ràng: "Không phải chỉ có anh con mới cho được con tài nguyên, đây là phần thường mà ba cho con đối với chuyện con miễn cưỡng hiểu chuyện, sau này con làm tốt thì sẽ càng có nhiều hơn."

Vân Cảnh cảm thấy cạn lời: "Ba, ba so với con làm gì?"

Vân Miên không biết rằng ba cô còn có một phong cách như vậy, chỉ đành cười nói: "Anh, trước kia em có nói với anh rồi mà, em không muốn ở trong cái vòng này nữa."

"Biết rồi." Vân Cảnh nói "Ba đưa cho em, em cảm thấy được thì thử xem sao, không được đến lúc đó gọi điện cho chú Triệu xin lỗi."

Lại nói chuyện với mẹ một lúc, Vân Miên bị lạnh nên quyết định trở về phòng.

Từ con đường tối đi ra, đi được một đoạn thì nghe thấy giọng nói đè thấp của Lý Hâm, cậu hình như đang nghe điện thoại.

"Tiền tiền tiền, hai người chỉ biết đến tiền." Thanh âm cậu có chút vụn vỡ "Hai người có biết những người đó là ai không, mà lại để họ đến! Người ta trước mặt giả bộ thế này sau mặt lại thế khác, vạn nhất sau này ông bà nội bị quấy rầy, con cũng bị quấy rầy hai người có nghĩ qua chưa?"

Truyện của Na được đăng trên VNO, cấm reup dưới mọi hình thức!

"Hai người cho rằng những người trong giới giải trí đó thật sự rất sạch sẽ sao? Có khi nào có người não có vấn đề có bệnh đến đây không? Chúng ta chỉ là những người bình thường, ông bà không biết hai người cũng không biết sao?"

Bước chân Vân Miên đang chuẩn bị rười đi đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn sang thấy Lý Hâm đang mặc một bộ quần áo mỏng, ngồi xổm trong góc tối, khóc không ra hơi, buổi chiều cậu còn nói mình là người lớn, nhưng bây giờ lại ngồi khóc trong tối.

"Con không muốn nghe! Dù sao hai người cũng chưa từng hỏi qua con, nếu không phải.." Cậu ngừng một chút "Con xuýt chút nữa là trở thành tiêu điểm của trường học hai người biết không?"

"Vậy con sẽ không xuất hiện trước ống kính được chưa? Đừng theo con! Thật sự rất phiền."

Sau đó đầu bên kia không có âm thanh gì nữa, hẳn là đã cúp máy. Lý Hâm vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhổ cỏ trên mặt đất.

Vân Miên suy nghĩ một lúc rồi bước tới.

Nghe thấy động tĩnh, Lý Hâm ngẩng đầu lên, thân thể đột nhiên được một chiếc áo khoác ấm áp bao phủ.

Chiếc áo khoác lông vũ bị chạm trên mặt đất ướt đẫm tuyết và bùn, phản ứng đầu tiên của cậu là: Xong rồi, chắc chắn đền không nổi rồi.

Lý Hâm lau nước mắt: "Ban ngày ô cũng không bật cho tôi, tối lại đem áo cho tôi như."

Vân Miên: "Đúng vậy, nghe nói cậu sắp thi cuối kỳ rồi, chị sợ cậu cảm lạnh sẽ có lý do để không tham gia kỳ thi nữa."

"..."

Nước mắt của Lý Hâm ngừng rơi, tức giận nhìn cô: "Tôi không phải loại người đó."

Vân Miên nhẹ nhõm: "Vậy chị đây yên tâm rồi, ở bên ngoài lạnh, trở về thôi, học tập chăm chỉ."

Sợ quần áo của cô bẩn, Lý Hâm đứng dậy, thấp giọng nói: "Chị nghe thấy rồi à."

"Nghe thấy rồi."

"Vậy chị không nói gì sao?'

Vân Miên hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn mở ảo trông có vẻ không chân thực:" Chị cảm thấy cậu nói rất có lý. "

" Cái gì? "

Vân Miên nói:" Chị sẽ thương lượng với tổ đạo diễn, sẽ nhanh chóng bảo bọn bọ lựa chọn phương án thứ hai. "

Cô đẩy Lý Hâm đến phía có ánh sáng:" Ngủ ngon chàng trai, cậu suy nghĩ rất thấu đáo, rất cừ."