Sáng sớm, bà nội đi tới muốn hai người dậy dùng cơm thì phát hiện cả hai đều ngủ trên mặt đất : “Các con xảy ra chuyện gì?” Kết quả của một đêm phóng túng hiện tại Tô Tiểu Mễ nằm dưới lớp chăn toàn thân trần trụi không một mảnh áo, quay đầu nhìn lại không biết Nghiêm Ngôn đã mặc quần áo xong tự lúc nào.
Tô Tiểu Mễ dùng chăn quấn kín thân thể lỏa lồ của mình “Bà nội, giường này cũng hư rồi, chúng con đang ngủ ngon giấc, con mới trở mình nó liền thành thế này, thiếu chút nữa làm con mất cái gãy eo” Lời thốt khỏi miệng Tô Tiểu Mễ liền hối hận, bà nội thì quýnh quáng đi tới: “Để cho bà nội xem thử eo con có bị sao không”
“Bà nội, đừng tới đây, đừng tới đây.” Tô Tiểu Mễ phất tay lia lịa muốn bà nội cậu đừng tới
“Tại sao?”
Bất đắc dĩ Tô Tiểu Mễ đành phải quăng ánh mắt đáng thương về phía Nghiêm Ngôn, nào ngờ Nghiêm Ngôn phớt lờ ánh mắt cậu đi tới bên cạnh bà nội: “Bà nội, cháu phải đến nơi nào rửa mặt”
“Bên kia, bà nội đã chuẩn bị sẳn nước cả rồi”
“Cám ơn bà” Nói xong cũng đứng dậy trước khi đi còn cố ý giật gốc chăn lên, Tô Tiểu Mễ thiếu chút nữa lộ ra nửa người trên, tức đến nỗi không quản bà nội còn bên cạnh chỉ vào lưng Nghiêm Ngôn mắng: “Anh nhớ kỹ cho em, bắt đầu từ hôm nay hai chúng ta thề bất lưỡng lập” Chiếm được chỉ là bóng lưng Nghiêm Ngôn.
‘Để nãi nãi xem chút eo của con’
Tô Tiểu Mễ tiếp tục dùng chăn quấn cả người như con sâu lông: “Bà nội, bà ra ngoài trước đi”
“Tại sao?”
Cuối cùng Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn đỏ mặt nói ra: “Hôm qua hai gã đàn ông ngủ chung hơi nóng nên con cởi phắt đi quần áo, hiện tại đều không mặc gì”
Bà nội gắt cậu một cái: “Cái thứ của con bà thấy từ nhỏ đến lớn, có cái gì kinh khủng hả” Dứt lời liền kéo ra cái chăn Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ kinh hoảng oa oa hét to, đau khổ nghĩ: Mới sáng sớm đã bị cụ bà xem thân thể trắng nõn của mình, mình còn mặt mũi gì sống trên đời a.
Chờ Nghiêm Ngôn chuẩn bị xong trở về, bà nội đã đi làm điểm tâm, Tô Tiểu Mễ vẫn nằm ru ru nơi đó, cắn góc chăn ôm hận ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Ngôn, em đã bị nhìn sạch trơn” Vừa nói vừa nhào vào trên gối đầu nức nở, bộ dáng cứ như mới vừa bị OOXX. Nghiêm Ngôn đi tới vỗ vỗ mông Tô Tiểu Mễ: “Sáng sớm giỡn cái gì mà giỡn, mau dậy, chúng ta còn phải ăn cơm.”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy mới ngoan ngoan rời khỏi chăn, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rửa mặt.
Chờ hai người cơm nước xong, Tô Tiểu Mễ nổi hứng kéo Nghiêm Ngôn đi vòng quanh khắp nơi kể chuyện cậu lúc còn bé. Nghiêm Ngôn ở bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng hai người bò lên trên một tòa núi nhỏ. Đầu Tô Tiểu Mễ lấm tấm mồ hôi, than thở : “Đúng là ở thành phố quá lâu, hiện tại chỉ mới đi một chút đã thấy mệt. Ngôn, anh nói có đúng không.” Quay đầu nhìn lại phát giác Nghiêm Ngôn hoàn toàn mặt không đổi sắc, từ túi rút ra một điếu thuốc, rít rồi nhả ra một vòng khói liền bị cơn gió thổi tan.
“Ngôn, núi này rất đẹp đúng không?”
“Núi này vô cùng bình thường” Đây hoàn toàn là sự thật.
“Hoa thì sao nhỉ?”
“Cũng rất bình thường”
“Thế còn chó nơi đây?”
“Em không phải nói nó ăn phân sao?” Tiểu tiểu hắc nãy giờ vẫn đi theo bọn họ
“Em thì sao?” Vòng hồi lâu mới nói thẳng vào vấn đề
“Em cái gì?”
“Em lớn lên rất đẹp trai đúng không?”
“Em đó, ngay cả những lời xấu hổ này cũng nói ra được”
“Vậy anh có cảm thấy khuôn mặt em đẹp trai không?” Hiện tại ánh mắt Tô Tiểu Mễ cùng Tiểu tiểu hắc hoàn toàn giống nhau.
Ánh mắt Nghiêm Ngôn lóe lên, chân thật hỏi: “Em muốn anh nói thật hay nói dối”
“Dối đi”
“Anh không nói được”
Tô Tiểu Mễ trợn to con ngươi lại không dám nói gì, chỉ có thể đi phía sau Nghiêm Ngôn giải thích đủ thứ trên đời. Hai người lại đi một lát đi đến hai chân Tô Tiểu Mễ suýt gãy mới ngừng lại: “Ngôn, chúng ta nghỉ ngơi chút nữa đi”
Nghiêm Ngôn dừng lại đi tới trước mặt Tô Tiểu Mễ: “Tại sao?”
“Đi hoài thật mệt”
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ có vẻ mệt thật, đi tới ngồi xuống bên cậu, Tô Tiểu Mễ đột nhiên quay qua ôm Nghiêm Ngôn : “Trước kia lúc còn bé ở nơi này vui chơi, em từng nghĩ nếu như có thể cùng người mình yêu ở chỗ này thì tốt biết bao, kết quả không ngờ lại có ngày thành hiện thực”
“Lúc nhỏ em đã ngu ngốc vậy rồi?”
“Ngu cái rắm á, bất quá lúc đó em dĩ nhiên không nghĩ tới đối phương là nam”
“Thế nào, bây giờ mới hối hận?”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Mới không có, mặc dù em đã từng làm rất nhiều việc khiến mình hối hận nhưng em không bao giờ hối hận đã sống cùng anh”
“Phải không?” Nghiêm Ngôn cười.
“Ngôn, sau này sẽ không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta đúng không?”
“Không “
“Nếu có một ngày em chết làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ chôn em”
“Anh. . . . . .”
“Tô Tiểu Mễ, có nhiều thứ có thể nghĩ, có nhiều thứ em không cần đoán mò” Nghiêm Ngôn cau mày không vui.
“Em chỉ tùy tiện hỏi”
Nghiêm Ngôn đứng lên: “Nghỉ ngơi đủ rồi đúng không, đi thôi”
“Em không đi, anh cõng em” Tô Tiểu Mễ giống y xỳ kẻ vô lại ngồi bệt dưới đất hướng Nghiêm Ngôn vươn ra hai tay, Nghiêm Ngôn liếc cậu một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác Tô Tiểu Mễ vui vẻ nhảy lên trên lưng Nghiêm Ngôn.
“Ngôn, sau này chúng ta ở nơi này được không, phong cảnh vừa tốt lại ít người, chúng ta muốn thế nào cũng có thể….”
“Em muốn thế nào? Ở chỗ này đánh dã chiến?”
“Những lời anh nói thật không có tố chất ” Mắt xong rồi đem mặt dán trên mặt Nghiêm Ngôn, giống mèo con thè lưỡi liếʍ: “Thật không rõ trong đầu anh chứa thứ gì?”
“Em cảm thấy ngươi mình có lập trường nói với anh những lời như thế?” Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ sắp trợt xuống định cho thẳng tiến.
Tô Tiểu Mễ ngậm miệng không thảo luận vấn đề này thêm nữa mà chuyển hướng những vấn đề khác: “Ngôn, anh không được để rớt em đâu đấy”
“Tô Tiểu Mễ, ngày thường em đã nói nhiều, hôm nay xem ra còn nói nhiều hơn bình thường”
“Em vui mà, rất rất là vui, nơi này không có Dương Huy, Lưu Ứng Tinh, không có Lô Y Y, không có tất cả những người chướng mắt chỉ có em với anh, thật tốt, chỉ có em với anh”
“Còn gia gia, bà nội em nữa”
Tô Tiểu Mễ ở trên lưng Nghiêm Ngôn giãy giụa: “Anh thật biết cách sát phong cảnh”
“Tô Tiểu Mễ, vấn đề vừa rồi anh còn chưa trả lời em, nếu như em chết anh cũng sống không nổi. Còn nếu anh chết nhất định sẽ kéo theo em xuống dưới”
“Anh cũng quá độc đi”
“Như vậy còn tốt hơn em mỗi ngày quỳ trước mộ phần anh khóc lóc”
“Anh quá đề cao mình rồi đó”