Chương 98: Minh Tinh Văn

Chương 98 Thế giới thứ chín & giao lộ giữa các thế giới

Sự kiện Eason và Tùy Viên come out tuy ban đầu thì huyên nào vô cùng, thời gian trôi đi bình ổn xuống thanh vô thanh vô tức. Là nhất chi độc tú(*) trong giới âm nhạc, không ai dám đối chọi với mấy vạn mấy ngàn fan oán hận, dám đuổi thẳng Fashion Mix ra khỏi giới âm nhạc, sự nghiệp ảnh hưởng không lớn, các fans phần lớn tỏ ý ủng hộ, Eason và Tùy Viên cũng không để ý lời phản đối của mấy kẻ bên ngoài, vì thế, nghĩ muốn nhảy nhót thì theo bọn họ nhảy nhót, bọn họ cứ tiếp tục theo đuổi âm nhạc của bọn họ. Dần dần, người phản đối càng ngày càng hậu kế vô lực, dư luận bên ngoài càng không có ảnh hưởng gì với Eason và Tùy Viên, không thể không lựa chọn tạm thời khuất phục.

(*) nhất chi độc tú: một cành chỉ có một bông hoa ( chắc thế), ý chỉ siêu quần xuất chúng

Không ít người đều đang chờ đợi, cùng đợi đôi đồng tính luyến ái điển hình này tan vỡ, tuyên bố chia tay, sau đó, bọn họ liền có đầy đủ lý do đi nghi ngờ và trách cứ phần tình cảm vu tục này. Sau đó, bọn họ đợi một năm, hai năm, ba năm, rồi cứ chờ mãi.

Dần dần, khi công chúng đã đón nhận quan hệ của hai người, đã quen bọn họ không có lúc nào là không ân ái chọc mù mắt người khác, những kẻ kì thị đồng tính luyến ái đã không còn tiếp tục công kích Eason và Tùy Viên nữa, mọi người càng chú ý nhiều hơn, là âm nhạc của bọn họ.

Ban nhạc Fashion Mix vì tất các các fan ủng hộ mà hứa hẹn không ngừng cố gắng, âm nhạc bọn họ làm ra chưa bào giờ vi phạm lời hứa, làm cho fan thất vọng.

Số lượng tiêu thụ album của ban nhạc Fashion Mix ổn định hàng năm, cho dù có kẻ chỉ trích chất lượng âm nhạc của bọn họ giảm xuống, nhưng chưa bao giờ trở thành chủ lưu. Trong khoảng thời gian truyền kì giới âm nhạc cùng tình yêu truyền kỳ này, thì Hoắc Kha vẫn dựa theo kịch bản, vinh quang giành được vòng nguyệt kế ảnh đế trước một năm.

Một năm này, là một năm bi thống nhất của fan âm nhạc, bởi vì ban nhạc Fashion Mix tuyên bố rời khỏi giới âm nhạc. Bọn họ đã giành tuổi trẻ đẹp nhất hiến dâng cho âm nhạc, cho nên về sau, bọn họ lựa chọn một cuộc sống bình thản, nhàn nhã — hai người cùng nhau, du lịch vòng quanh thế giới, đem phần cuộc đời còn lại dàng tặng cho nhau.

Trịnh trọng nhận lỗi trước fan âm nhạc khóc không thành tiếng, hơn nữa hứa hẹn nếu như sáng tác được ca khúc hay, vẫn sẽ tuyên bố ra. Eason và Tùy Viên chưa trả lời cầu xin ở lại của các fan âm nhạc, đã được vệ sĩ đưa khỏi hội trường, nhanh chóng lên máy bay đi nước ngoài, đi hưởng thụ tuần trăng mật muộn của hai người.

Đầu tuần trăng mật, blog của hai người lúc có lúc không sẽ cập nhật một ít tin tức, hình ảnh, thậm chí là giai điệu bài hát, làm cho các fan biết bọn họ đang ở đâu, có bình an không, an ủi nỗi khổ tương tư của các fan, ngẫu nhiên có fan ở ngõ nhỏ phố lớn của quốc gia mình, chạm mặt thân ảnh giống như của bọn họ, khoái trá, điềm đạm mà hạnh phúc.

Dần dần, theo thời gian trôi qua, Eason cùng Tùy Viên tiến thêm một bước thoát ra khỏi tầm nhìn công chúng, thẳng đến một năm sau, bọn họ bởi vì một đôi đồng tính luyến ái khác come out mà quay về tầm nhìn đại chúng.

Đôi đồng tính luyến ái này, là song ảnh đế Nhạc Sâm và Hoắc Kha.

Tình cảm của Nhạc Sâm và Hoắc Kha bởi vì Tùy Viên ngáng đường, vốn không giống như trong kịch bản sắp xếp đáng lẽ phải nhiệt liệt cháy bỏng, giờ đây lại thành làm bạn lâu năm nước chảy thành sông. Hoắc Kha tình cảm kiên định, cho dù không được đáp lại, cũng kiên trì truy đuổi làm hậu bối phía sau Nhạc Sâm, làm bạn thân bên cạnh gã. Khi Nhạc Sâm đã có tuổi, giật mình quay đầu lại, phát hiện tồn tại của Hoắc Kha dĩ nhiên đã trở thành một phần trong cuộc đời gã.

Hai người trải qua một cuộc nói chuyện sâu sắc, cuối cùng quyết định đến với nhau, có lẽ là tình yêu, cũng có thể chỉ là thói quen. Đương nhiên, tiền đề tạm thời cho qua, có thể là do Eason và Tùy Viên, thái độ đối với các cặp đồng tính trong nước hòa hoãn đi rất nhiều.

Lúc Hoắc Kha vinh quang giành được ngôi vị ảnh đế, Nhạc Sâm tuyên bố tránh bóng, trước khi tránh bóng, gã làm khách quý trao giải, đem cúp tượng trưng cho ảnh đế giao cho Hoắc Kha, thực hiền màn truyền ngôi giữa tiền ảnh đế và ảnh đế đương nhiệm.

Khi Hoắc Kha theo Nhạc Sâm cầm cúp, hai người nhìn nhau một cái, ăn ý nở nụ cười.

Hoắc Kha trấn định phát biểu cảm nghĩ, sau đó hít sâu một hơi: "Còn một việc cuối cùng, tôi phải cảm ơn Eason và Lý Khôn, là bọn họ giúp chúng tôi dám đứng ở chỗ này, có dũng khí nói ra hết thảy — tôi và Nhạc Sâm là bạn đời đồng tính, chúng tôi ở cùng một chỗ."

Trong hội trường một mảnh ồ lên.

Thông qua TV thấy một màn như vậy, Eason và Tùy Viên đều có chút tiếc hận, cũng có chút thoải mái. Người trước là bởi vì kịch bản chấm dứt, bọn họ cũng đến lúc tạm biệt chuyến lữ hành toàn cầu nhàn nhã ung dung này rồi, mà người sau là bởi vì kịch bản tiến hành tương đối thuận lợi – tuy nhân vật của Eason và Tùy Viên đã cải biến vận mệnh, thế nhưng chỉ cần nhân vật chính mạnh khỏe, tất cả không thành vấn đề.

Khi các phóng viên giải trí phát hiện blog của Eason và Tùy Viên đã lâu không có tí cập nhật đồng thời song song đăng status chúc phúc, bắt đầu cố gắng tìm kiếm tung tích hai người, hi vọng đào được bọn họ đem ra phỏng vấn, ép thêm được tí tin tức bonus, thế nhưng kết quả dù đào đất ba thước, cũng không tìm được tung tích của bọn họ.

— bởi vì lúc này đây, Tùy Viên và Eason– hoặc là nói Triệu Hi Hòa, đã về tới giao lộ giữa các thế giới, đang kiểm tra tích phân mà bản thân thu hoạch được.

"Nhìn qua cũng không tệ lắm?" Sau khi nhìn lướt qua, Triệu Hi Hòa liền hưng trí đóng lại, quay đầu nhìn Tùy Viên.

Mà Tùy Viên đang bưng lấy tích phân mình vừa đạt đươc, kích động đến lệ nóng doanh tròng.

Triệu Hi Hòa cúi đầu sờ sờ cái mũi của mình, kiểm điểm lại có phải lúc trước mình quấy phá quá mức hay không, mà để cho Tùy Viên nhìn tích phân kiếm được như là trúng xổ số độc đắc vậy.

"Đâu chỉ không tệ? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể kiếm được nhiều điểm như vậy!" Tùy Viên khó có thể kiềm chế được vui sướиɠ trong lòng, còn có chút không thể tin. "Rõ ràng... cơ bản là chẳng làm cái gì cả, hoàn toàn không có cố gắng đi cứu kịch bản a!"

Triệu Hi Hòa xoa xoa đầu Tùy Viên: "Về sau cứ theo anh, tuyệt đối cho em ăn sung mặc sướиɠ, tái vô ưu hoạn (không phải lo lắng gì cả)."

Tùy Viên liên tục gật đầu. Trước sự thật trần trụi trước mặt, lúc này đây, cậu một chút cũng không hoài nghi Triệu Hi Hòa nói câu này có phải chỉ là đang hống cậu hay không — tuy rằng Triệu Hi Hòa thường xuyên lừa gạt cậu.

"... Đúng rồi, còn chuyện này nữa, anh vì sao cũng biến thành nam phụ?" Thoáng thu liễm kích động trong lòng, Tùy Viên nhớ tới câu hỏi đã quên. "Chẳng lẽ là, vì đem tôi đổi về, anh đã giao dịch với kẻ sáng tạo ra tôi trong thế giới bản nguyên?"

Nhìn Tùy Viên hơi hơi nhíu mày, bộ dáng như đang lo lắng, Triệu Hi Hòa trong lòng khó có được thỏa đáng như thế: "Tuy rằng rất muốn nói 'đúng vậy ', sau đó cho em nhiều ái ngại, ngoan ngoãn vâng lời nhiều hơn nữa, thế nhưng anh không định lừa gạt em." Triệu Hi Hòa nhún vai, trấn an đem Tùy Viên ôm vào trong lòng. "Anh tự nguyện, tự nguyện bỏ thân phận nam chính, trở thành nam phụ, dù sao, nam chính và nam phụ như trời với đất, mà nam phụ và nam phụ mới là chân ái a..."

Tùy Viên trầm mặc chốc lát, quyết định không thèm phát biểu bất cứ ý kiến nào với cái "Chân tình luận" này.

"Như vậy, sao anh lại cứu tôi ra khỏi thế giới bản nguyên được?" Tùy Viên ngẩng đầu, ý đồ từ vẻ mặt của Triệu Hi Hòa tìm được dấu vết để lại. "Người sáng tạo ra tôi nói anh là đặc thù, anh đặc thù ở chỗ nào? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện này a..." Triệu Hi Hòa chớp chớp mắt. "Anh có thể nói cho em, thế nhưng lại không muốn cứ thế thế dễ dàng nói cho em."

"Vậy anh muốn tôi lấy cái gì ra để đổi?" Tùy Viên có chút buồn rầu, ở trong ý thức của cậu, bầu trời sẽ không rụng nhân bánh, một vật đổi một vật mới là đúng theo lẽ thường.

Cho dù biết rõ đây là vì tính cách Tùy Viên được cài đặt từ trước, thế nhưng Triệu Hi Hòa vẫn đối với câu nói có ý xa cách này mà cảm thấy thất bại và bất mãn: "Lúc trước không phải đã biết làm nũng đến thuần thục rồi sao? Sao giờ không làm nũng với anh nữa? Nói không chừng anh nhất thời mềm lòng, tất cả đều nói cho em hết rồi đó?"

Tùy Viên; "... ... ..."

— Đệt! Nguyên lai làm nũng còn có thể dùng như vậy sao? !

"... Kia, hiện tại còn kịp không?" Tùy Viên có chút ảo não.

"Muộn rồi." Triệu Hi Hòa lãnh khốc vô tình bác bỏ, "Em đã muốn trao đổi, thì trao đổi thôi." Dừng một chút, Triệu Hi Hòa khẽ nhướn mày. "Anh muốn em, dùng nhân thân tự do của em đến đổi."

Tùy Viên có chút không hiểu nổi: "Có ý tứ gì?"

"Anh muốn em theo anh cùng một chỗ, mỗi khi trải qua một thế giới, anh liền sẽ nói cho em một phần chân tướng, mãi cho đến khi anh nói xong hết, hoặc đến khi em đoán được chân tướng mới thôi." Yêu cầu này của Triệu Hi Hòa hiển nhiên đã ngâm ủ một đoạn thời gian rồi.

Trải qua giải thích, Tùy Viên lập tức hiểu được, cậu sảng khoái gật gật đầu, sau đó lại nhạy cảm phát hiện Triệu Hi Hòa lúc này cười như không cười hiển nhiên tâm tình không tính là vui vẻ. Nhất thời, Tùy Viên như ngộ ra điều gì đó.

"... Cho dù hiện tại anh có nói hết cho tôi, hoặc không nói gì với tôi, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ... Anh không cần như vậy." Dù sao chung sống lâu như vậy, kinh nghiệm đối phó với Triệu Hi Hòa của Tùy Viên cũng tương đối dày dạn, lập tức bắt được trọng điểm.

Nghe Tùy Viên nói như vậy, sắc mặt Triệu Hi Hòa quả nhiên dịu đi rất nhiều, giơ tay lên, vừa như trách cứ vừa như sủng nịch búng trán cậu một cái: "Lần không từ mà biệt lúc trước, danh dự của em trong anh không còn nữa rồi! Cho dù có nhận lỗi cũng vẫn là anh ép buộc mà mở miệng nói như vẹt, em cho rằng lần hứa hẹn này của em anh có thể tin sao?"

Tùy Viên xoa xoa cái trán bị búng của mình: "... Xin lỗi QAQ "

Nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của Tùy Viên, biết rõ mình không dùng sức tí nào, đối phương nhất định là đang giả vờ, cuối cùng vẫn không đành lòng bị chiếm thượng phong. Triệu Hi Hòa thay Tùy Viên xoa xoa mi tâm, khẽ quát một tiếng "Đáng đời", thế nhưng biểu cảm cùng ngữ điệu lại nhu hòa xuống.

Biết cuối cùng mình cũng thuận lợi qua cửa, Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, tâm tư lại bắt đầu linh hoạt lên, tính toán cho mình tranh dược một chút ích lợi: "Như vậy, lúc này tính sao giờ? Anh nói cho tôi biết một phần chân tướng, được không?"

Nhìn Tùy Viên vô cùng tò mò, ánh mắt tràn đầy mong chờ, Triệu Hi Hòa cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bác bỏ lời thỉnh cầu, hơi hơi trầm ngâm một lát, đại khái đang chọn lựa nên nói cái gì cho thỏa đáng.

Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng: "Em còn nhớ rõ, mấy thứ ở thế giới ABO anh nói cho em – cuộc đời của anh trước khi trở thành sắm vai giả không?"

"Bị đối thủ hãm hại, sắp đặt tai nạn giao thông á?" Tùy Viên trí nhớ đặc biệt ưu tú, "Ân, nhớ rõ!"

"Đoạn cuộc đời đó, là giả." Triệu Hi Hòa nói khá dứt khoát.

Tùy Viên có chút khó tin, còn mang theo một chút trách mắng và bị thương mà bản thân cũng không ý thức được: "Anh gạt tôi?"

"Anh không lừa em." Triệu Hi Hòa trấn an hôn hôn Tùy Viên. "Lúc anh nói cho em biết, cũng cho rằng tất cả đều là thật sự, thế nhưng sau đó mới phát hiện, đây là giả."

"Nói cách khác, có người thay đổi ký ức của anh?" Tùy Viên trong nháy mắt ngầm hiểu. "Là ai làm? Vì sao? Vì để che lấp cái gì sao?"

"Nếu như em muốn biết, phải chờ đến thế giới tiếp theo thuận lợi chấm dứt hẵng hỏi tiếp!" Triệu Hi Hòa vỗ vỗ đầu Tùy Viên, sau đó bả vai anh kéo cậu chuyển hướng 5237, khẽ đẩy đẩy thúc giục.

Vẫn đang chìm đắp trong đống tin tức Triệu Hi Hòa để lộ ra, Tùy Viên tương đối nhu thuận theo bản năng thuận theo động tác của Triệu Hi Hòa, sau đó bị 5237 giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn.

Tùy Viên: "... ... ? ? ?"

"Vẫn còn nhớ đến ta cơ à?! Ta nghĩ ngươi còn đang bận rộn cùng Triệu Hi Hòa tình chàng ý thϊếp, đã vất ta lên tận chín tầng mây rồi chứ!" 5237 ý đồ dùng thân thể tròn vo của mình phóng thích toàn bộ phẫn nộ của chính mình.

Không hiểu ra sao Tùy Viên đem ánh mắt vô tội ném về phía 0007 bên cạnh 5237, liên hệ với yêu hận tình thù của hai cái trí não này, Tùy Viên ẩn ẩn cảm thấy bản thân bị 0007 làm liên đới.

— cũng không biết 0007 vừa rồi độc mồm độc miệng thế nào với 5237 , thoạt nhìn làm nó tức giận không ít.

0007: "... Ta cũng thực vô tội a, căn bản không nói gì mà!"

"Tốt lắm, ta thay 0007 nói xin lỗi, đừng nóng giận." Nhìn Tùy Viên bởi vì trí não của mình mà cam chịu, Triệu Hi Hòa tự nhiên nghĩa bất dung từ đứng dậy, cười hướng 5237 tạ lỗi.

5237 hiển nhiên còn chưa kịp tiễn bóng ma lúc trước Triệu Hi Hòa mang tới, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nhất thời run rẩy một cái, kiêu ngạo lập tức biến mất, diễn tả câu "bắt nạt kẻ yếu" vô cùng tinh tế.

Cũng biết Tùy Viên kỳ thật là bị chính mình giận chó đánh mèo, 5237 lúng túng một chút, biết sai có thể sửa, nhanh chóng mềm mại bay về phía Tùy Viên nịnh nọt: "Được rồi, vừa rồi là khẩu khí của ta không tốt, thế giới tiếp theo ngươi muốn thế nào? Ta có thể dùng quyền hạn cho phép giúp ngươi chọn một phen nga!"

Tùy Viên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh đưa ra đáp án của mình: "Không muốn thế giới có thiết đặt kỳ kỳ quái quái, tốt nhất nhàn nhã một tí, thế giới trước cứ phải luyện tập vũ đạo luyện thanh nhạc rồi phải đi PR cho album, mệt chết đi được."

"Hảo, không thành vấn đề! Vừa lúc có cái phù hợp yêu cầu!" 5237 nhưng thật ra không có qua quít, nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Tùy Viên chọn ra một thế giới.

Tùy Viên quay đầu nhìn Triệu Hi Hòa một cái, thấy anh mỉm cười với mình, gật gật đầu, mới an tâm bước vào truyền tổng...

— lại nói tiếp, Triệu Hi Hòa bị thay đổi ký ức, đến cùng là chuyện gì xảy ra đây?