Chương 83: ABO

Chương 83

Được Adenis to gan trắng trợn che chở, kiếp sống quân lữ của Tùy Viên rất trôi chảy.

Các chiến sĩ dưới tay của Adenis so với các fan cuồng huấn luyện sinh còn bại não hơn. Dưới tay thống lĩnh của Adenis bọn họ tự tay gặt hái thắng lợi hết lần này đến lần khác, đạt được vinh quang hết lần này đến lần khác, phần lớn quan quân đều là đi theo hắn mười năm, thậm chí "lão nhân" càng lâu, vô luận là cái gì, chỉ cần một khi khoác vào vầng sáng "Adenis", đều sẽ được các chiến sĩ tôn thờ, càng không cần phải nói "bảo bối" Tùy Viên đã được Adenis nâng ở trong tay sợ chạm, ngậm trong miệng sợ chảy.

Cho dù cũng có một nhóm người cho rằng Tùy Viên căn bản không xứng với Adenis, hoặc có người sợ cậu được sủng mà kiêu, quên mất vị trí của mình, thế nhưng rất nhanh, Tùy Viên liền dùng hành động thực tế của bản thân để xóa tan nghi ngờ.

Tùy Viên tính cách sáng sủa, dễ dàng hòa đồng, tựa như hoàn toàn không có ý nghĩ coi mình là "Đặc thù", cũng không đòi hỏi những đãi ngộ vốn không nên thuộc về mình.

Cậu rất ít chủ động đi tìm Adenis, đại đa số thời điểm luôn ở cùng các chiến sĩ thuộc tiểu đội của mình, cùng nhau huấn luyện, trao đổi tình cảm, thậm chí sự chú ý của Adenis đối với tiểu đội này cứ "tằng tằng" tăng lên, mà các chiến sĩ đáng thương hoàn toàn không thể thừa nhận sự chú ý như vậy.

— bọn họ một chút cũng không muốn làʍ t̠ìиɦ địch giả tưởng của thượng tướng đâu! Cầu buông tha QAQ

"Nếu đã nói thương yêu, thì phải chủ động một chút chứ!"

Vốn là lo lắng Tùy Viên sẽ khiến Adenis chậm trễ công tác, các quân quan bắt đầu nhao nhao khuyên bảo cậu nên dành nhiều thời gian làm bạn bên cạnh Adenis, bởi vì một khi Tùy Viên ở đây, Adenis sẽ ấm áp giống như gió xuân vậy.

Ngược lại, khi Tùy Viên thời gian dài không cùng hắn gặp mặt, Adenis nhất định sẽ lãnh khốc nghiêm khắc so với trước chỉ có hơn chứ không có kém.

"Khụ khụ, Trịnh Du có ở đây không?"

Vừa mới cùng chiến hữu luận bàn xong Tùy Viên tóc tai đẫm mồ hôi ngẩng đầu, liền nhìn đến vị sĩ quan vẻ mặt lúng túng đứng trước cửa ký túc xá.

"Thiếu tá!" Tùy Viên vội vàng đứng thẳng hành lễ, phát hiện đối phương muốn nói lại thôi, đặc biệt rối rắm, vì thế chủ động hỏi. "Có mệnh lệnh gì sao?"

"Không phải mệnh lệnh... À mà, cậu hiện tại... Có rảnh không?" Vị thiếu tá cẩn thận mở miệng.

"... Có?" Tùy Viên có chút hiểu ra.

"Mau đi cứu người QAQ" Ánh mắt thiếu tá sáng lên, khẩn cấp vươn tay giữ chặt lấy cánh tay Tùy Viên, vội vàng giải thích. "Kế hoạch thượng tướng sắp xếp xảy ra sơ xuất, tôi vừa mới thăm dò một chút, nghe nói tâm tình thượng tướng không được tốt lắm..." Quay đầu nhìn về phía Tùy Viên, thiếu tá đầy mặt lên án. "Cậu đã bao nhiều lâu không đi tìm ngài?"

"... Gần đây tiểu đội tập huấn, không thể vắng họp, thế nên... Một tuần rồi?" Tùy Viên khóe miệng mấp máy giải thích.

"Quả nhiên." Thiếu tá oán hận khẩn trương dậm chân. "Cậu đi trước bồi thượng tướng đi, tôi mười phút sau sẽ quay lại báo cáo, Please please ~ "

Tùy Viên: "... ... ..."

— Anh hùng chiến đấu ở đâu? Tiểu đoàn tinh anh trong truyền kì đâu? ! Một đám như vậy thì anh hùng chỗ nào chứ?!

Tùy Viên bị thiếu tá kéo sềnh sệch đến bộ tổng chỉ huy, mới vừa vào cửa liền đã bị mọi người bên trong cảm động đến rơi nước mắt không tiếng động hoan nghênh, một vị sĩ quan đang dựa cạnh cửa còn lén lút hướng thiếu tá ngoài cửa dựng lên ngón cái, ca ngợi chiêu này của hắn làm quá đẹp!

Vừa mới bị giáo huấn thật thê thảm QAQ Thượng tướng độc mồm độc miệng quả thực làm cho người ta không dám yêu mà QAQ

Không khí vốn đang rét buốt trở thành hư không, nhìn thấy Tùy Viên, tâm tình Adenis đang bực bội nhất thời sáng lên, thậm chí chủ động đứng dậy đi về phía cậu, vuốt ve mái tóc đen vẫn còn đẫm mồ hôi: "Tập huấn kết thúc rồi à?"

"Ân, mới vừa chấm dứt — tắm còn chưa kịp tắm đã bị kéo tới cứu người..." Nửa câu sau Tùy Viên nói rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây lại nghe được rõ ràng từng chữ. Tùy Viên cứ việc oán niệm đi, nhưng không ai vào lúc này định thông cảm cho cậu– tắm rửa gì gì đó, so với cứu mạng quan trọng hơn sao!

Adenis tâm tình vui vẻ đương nhiên sẽ đau lòng người yêu mỏi mệt, đồng thời cũng tương đối vừa lòng nhóm cấp dưới biết thức thời. Cười mà cứ như không cười đảo qua một vòng các sĩ quan đã khẩn trương đến mức da đầu run cầm cập, Adenis lập tức mở miệng dặn Tùy Viên đi đến bên cạnh phòng tổng chỉ huy, đến phòng nghỉ ngơi dành riêng cho hắn trước, ăn tạm chút gì đó, tắm rửa một cái, tốt nhất có thể ở trên giường thơm tho đợi hắn kết thúc công việc, làm một vài vận động có ích cho tinh thần và sức khỏe.

Tùy Viên tự nhiên biết Adenis trong lòng đang nghĩ đến mấy thứ loạn thất bát tao gì, không nói gì quay đầu đẩy ra cửa, rõ ràng cậu chỉ oán giận một câu, thế mà trong chớp mắt trời đông giá rét đã hóa thành mùa xuân ấm áp khiến mọi người trong phòng tổng chỉ huy thoải mái vui vẻ tiếp tục bàn bạc nhiệm vụ kế tiếp.

Sau khi tắm nước nóng xong, thân tâm thoải mái Tùy Viên ngậm một túi sữa nằm ở trên giường, mới vừa định đi ngủ, lại đột nhiên thấy thanh âm nói chuyện trong phòng chỉ huy bên ngoài đột nhiên dừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.

Tùy Viên nhíu nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chỉnh lý bề ngoài xong mới kéo cửa đi ra ngoài. Vừa mới nãy không khí trong phòng chỉ huy còn thoải mái giờ phút này hoàn toàn ngưng trọng, vẻ mặt mỗi người đều cực kì nghiêm túc, tựa như đang đè nén gì đó.

Nghe được tiếng cửa mở ra, Adenis quay đầu nhìn về phía Tùy Viên, đồng tử màu băng lam sắc sảo mà chói mắt: "Thời kì đình chiến ngắn ngủi sắp kết thúc, kế tiếp, chúng ta sẽ đối mặt với chiến tranh tàn khốc – cậu chuẩn bị tốt chưa?"

"Đương nhiên." Đôi mắt Tùy Viên hếch lên, ngữ khí quả quyết. "Từ khi tôi trở thành quân nhân, chỉ đợi có ngày này."

Adenis đứng lên, đi đến trước mặt Tùy Viên, kéo cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu của cậu, mang theo cổ vũ cùng chúc phúc.

Tùy Viên nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ngực của hắn, không tiếng động cong lên khóe môi.

Một người thì mong chờ tương lai an bình sắp đến, một ngày mai chỉ có hai người.

Một người thì đang bình tĩnh chờ đợi cái chết, cùng có chia lìa gần trong gang tấc.

Chiến tranh là vô tình, ở một khắc trước còn cười đùa cổ vũ lẫn nhau, hứa hẹn cùng sống sót lại ngay sau đó đã tan thành tro bụi, thi cốt vô tồn, tất cả những điều này đối với mỗi một tân binh mà nói đều là một thử thách tàn khốc.

Có người suy sụp, để lại trong tâm lý bóng ma khó có thể tiêu trừ, sau đó bị đào thải; có người có thể một lần nữa phấn chấn, mang theo hồi ức của cố nhân tiếp tục kiên trì, trở thành chiến sĩ chân chính.

Trong một đám tân binh bị gϊếŧ chóc cùng tử vong tra tấn mà tinh lực lao lực quá độ, Tùy Viên biểu hiện đặc biệt tỏa sáng, quả thực không giống như người mới lần đầu trải qua chiến tranh.

Đích xác, đây không phải là lần đầu cậu trải qua chiến tranh.

Ở các thế giới trước đó cậu đã không biết gϊếŧ qua bao nhiêu người, thậm chí tự tay phát động chiến tranh khiến sinh linh đồ thán.

Tùy Viên là sắm vai giả phải hóa thân theo yêu cầu, có được tất cả các yếu tố mà sắm vai giả càn phải có. Trừ bỏ kịch bản cùng nhân vật bản thân phải sắm vai, cậu sẽ không để ý bất cứ thứ nào khác — đương nhiên, hiện tại đã nhiều hơn một tên Triệu Hi Hòa — đồng thời, đối mặt với đại đa số nhân loại không thể thừa nhận chuyện này, cậu cũng không có bất cứ xúc động nào muốn đi hiểu cảm giác đó.

Bình tĩnh chiến đấu, phát huy tiêu chuẩn bản thân nên có, thậm chí lúc đồng đội luống cuống quyết đoán chỉ rõ phương hướng cho bọn họ, mạnh mẽ vang dội chỉ đạo bọn họ tìm được thời cơ thích hợp giương vũ khí lên.

Rất nhanh, Tùy Viên ngay tại tiểu đội nhỏ của mình trổ hết tài năng, từ một gã tân binh bình thường đến tiểu đội trưởng, nhanh chóng, rồi lại làm người ta không thể chỉ trích giành được một địa vị của mình trong quân đội.

"Mỗi lần nhìn đến cậu ta, đều sẽ làm cho ta nghĩ đến ngươi." Phó quan chỉ huy nhập ngũ cùng thời với Adenis, giờ phút này đã là mang quân hàm thượng tá ở phương xa chỉ huy chấm dứt một trận chiến nhìn đến Tùy Viên được mọi người như chúng tinh củng nguyệt (đã chú thích ^.^)vây quanh, như thế cảm khái nói. "Các ngươi cùng một loại người, là chiến sĩ trời sinh , làm cho phàm nhân chúng ta có muốn cũng không thể thành."

Adenis gợi lên khóe miệng, đồng tử lạnh băng chỉ khi nhắc tới Tùy Viên mới có thể lộ ra một chút ấm áp: "Thế nên, chúng ta là một đôi trời sinh."

"... ..." Phó quan chỉ huy bị nghẹn gần chết cảm thấy mình hoàn toàn không nên đề cập cái đề tài dễ làm cho Adenis nghĩ đến chuyện ân ái, lập tức quay lại phương hướng. "Nghe nói, tên kia gọi... Lâm Trạm , cũng là chiến sĩ do ngươi bồi dưỡng lên, biểu hiện cũng không tồi, cùng Trịnh Du khó phân cao thấp."

Nghe được người khác nhắc đến Lâm Trạm, vẻ mặt Adenis nhất thời không vui. Một đường nhìn chăm chú vào Tùy Viên, cảnh giác mỗi người bên cạnh cậu Adenis tự nhiên đem Lâm Trạm mỗi một tí tình cảm biến hóa nào đều xem ở trong mắt. Cho dù quan hệ giữa cậu ta với Tùy Viên từ đầu đến cuối đều là bằng hữu, thế nhưng Adenis vẫn nhận ra biến hóa rất nhỏ kia, rất nhanh liền bóp chết tình cảm từ trong trứng nước.

— đây quả thực làm cho Adenis không thể nhẫn nhịn!

"Uy uy uy, tốt xấu cũng là đệ tử do ngươi tự tay dạy dỗ, thế nào nhắc tới đã không cho sắc mặt đẹp? Cứ như thể đang nói đến tình địch..." Trong nháy mắt phát giác mình bất tri bất giác chọc đúng sự thật, phó quan chỉ huy yên lặng nuốt lại những lời sắp phun ra quay về trong bụng, quyết đoán xoay người, bước nhanh rời khỏi chốn thị phi này.

Nhớ lại tư liệu ngày trước nhìn thấy trong ký lục, Tùy Viên và Lâm Trạm ở trong trại huấn luyện doanh là bạn tốt như hình với bóng, trong lúc vô ý lại đào móc được một chuyện đại bát quái, phó quan chỉ huy kích động vạn phần, cơ hồ khẩn cấp muốn đem bí mật này đi chia sẻ một chút — dù sao, thời kỳ chiến tranh, bọn họ cũng chỉ có mỗi thú vui này để giải trí.

Tình địch của thượng tướng Adenis, quả thực không thể không thú vị hơn!

"... Tình địch? Ai?" Vừa mới được phong hàm thiếu tá, tiếp nhận chức vị tiểu đội trưởng Lâm Trạm sững sờ lặp lại một câu, vẻ mặt mịt mờ.

"Thượng tướng Adenis." Trong tiệc chúc mừng uống có chút nhiều, các chiến sĩ bắt đầu không suy nghĩ mà buông lời trêu chọc cợt nhả. "Nghe nói anh cùng thượng tướng Adenis là tình địch? Thích người yêu của ngài ấy là thượng úy Trịnh Du?"

"Đều là những thứ đồn bậy đồn bạ." Lâm Trạm dở khóc dở cười, giơ tay lên ra thề. "Tôi và A Du chỉ là bạn bè, cả đời là bạn thân."

Nhìn cấp trên của mình không biết là do cồn hay là do ngượng ngùng mà gò má đỏ ửng, các chiến sĩ cười vang. Bọn họ để ý không phải là chân tướng, vẻn vẹn là bát quái vui đùa mà thôi.

Cấp trên của mình thế nhưng có thể (ở trên mặt trận tình cảm) cùng thượng tướng Adenis trong thần thoại không ai địch nổi PK, suy nghĩ một chút cũng thấy rất tự hào rồi a!

Lâm Trạm cưỡng chế nhiệt độ nóng lên trên mặt, cúi đầu uống một hớp rượu, không tự chủ được mở danh bạ điện thoại tìm tên Trịnh Du, vẻ mặt ngây ngô trên mặt cùng với nụ cười thiếu niên xán lạn đến cực điểm, giống như có thể thắp sáng toàn bộ thế giới.

Hàng rào tình cảm dưới tác động của cồn chọc thủng, nỗi nhớ trong lòng không thể che giấu nữa. Từ khi khai chiến tới nay, trừ bỏ liên lạc trong nội bộ quân doanh và giữa các bộ chỉ huy, để phòng ngừa tình báo, điện thoại của các chiến sĩ đều bị theo dõi, trừ phi liên quan đến sinh tử nguy cấp, đều không cho phép một mình liên lạc với bên ngoài.

Có bao nhiêu lâu... cậu ta đã không nhìn thấy nụ cười của Trịnh Du, nghe được thanh âm của y? Tuy rằng có thể nghe đến vài tin tức của y biểu hiện xuất sắc ra sao trong chiến đấu, thế nhưng Lâm Trạm bức thiết muốn biết bây giờ y có còn khỏe mạnh, hay đã bị chiến tranh hủy diệt nụ cười đó.

"Thiếu tá Lâm Trạm!" Cửa phòng bị đẩy ra, chiến sĩ mặt đầy nghiêm túc đi tới, nhất thời đánh tan bầu không khí vui vẻ của tiệc rượu. Những người còn lại khẩn trương nhìn chăm chú, chiến sĩ đi đến bên cạnh Lâm Trạm, khom người cúi vào lỗ tai cậu ta đè thấp thanh âm. "Tổng chỉ huy mở hội nghị khẩn cấp, thỉnh ngài lập tức đi trước."

"Tôi đã biết, cảm ơn." Lâm Trạm lập tức đứng lên, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng đám cấp dưới của mình. "Xử lý chính mình cho tốt, khôi phục trạng thái chuẩn bị lâm chiến."

"Rõ!" Mọi người đồng thanh trả lời, Lâm Trạm bước nhanh hướng về bộ tổng chỉ huy, chẳng biết tại sao, trái tim nhảy lên kịch liệt khiến cậu ta có dự cảm cực kỳ bất an, tựa như rất nhanh sẽ rơi xuống vực sâu, không thể thoát thân.

Một đường trầm mặc, đang đợi Lâm Trạm chính là bộ tổng chỉ huy càng áp lực. Sau khi Lâm Trạm đến, vài vị sĩ quan còn lại cũng rất nhanh vội vàng chạy tới, nhân viên đến đông đủ rồi, ngồi ở phía trên, thượng tướng bộ dáng trung niên hít sâu một hơi, trầm trọng mở miệng: "Chúng ta vừa nhận được tin tức, quân địch dĩ nhiên dốc hết tất cả quân đội chủ lực, bao vây chiến hạm chỉ huy của thượng tướng Adenis — chúng ta phải nhanh chóng phân ra một phần binh lực, nhanh chóng viện trợ."

Từng tiếng gằn truyền vào trong tai, khiến đại não thanh tỉnh nhanh chóng, hai tay Lâm Trạm nắm chặt ở giữa một đám sĩ quan biểu cảm sầu lo lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tựa như không có một chút cảm xúc.

Thượng tướng điểm ra mấy cái tên của vài vị sĩ quan cùng đội ngũ, yêu cầu bọn họ tiến đến trợ giúp, cuối cùng, Lâm Trạm nghe được tên của mình.

"Rõ!" Cậu ta lớn tiếng trả lời.

Hội nghị ngắn ngủi khẩn cấp kết thúc, các sĩ quan nhanh chóng tản ra, chấp hành mệnh lệnh vừa mới nhận được, Lâm Trạm tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Thiếu tá Lâm Trạm." Sĩ quan đi bên cạnh nhìn cậu ta thật sâu. "Thượng tướng Adenis là truyền kỳ, hắn không có việc gì đâu."

"Cảm ơn." Lâm Trạm hướng đối phương khẽ gật đầu. "Tôi không lo lắng."

— ai sẽ đi lo lắng cái tên kia chứ...

"Cậu..." Sĩ quan muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành khe khẽ thở dài. "Cậu vẫn nên mau chóng dành thời gian xử lý vết thương đi, tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ, thế nhưng thương ở trên tay, vạn nhất bị đánh lén, vẫn sẽ ảnh hưởng đến việc điều khiển người máy."

Lâm Trạm gục đầu xuống, mới phát hiện trong lòng bàn tay, đã chảy ra máu tươi đầm đìa.

"... Tôi sẽ, cảm ơn đã nhắc nhở." Lâm Trạm cười khổ. "Xin lỗi, khiến anh phải nhìn tôi thất thố như vậy."

"Ai cũng hiểu mà, so với số đông, biểu hiện của cậu đã tốt lắm rồi." Sĩ quan vỗ vỗ bả vai Lâm Trạm, xoay người rẽ sang một lối khác, Lâm Trạm khẽ khép mắt lại, nhịp chân nhanh hơn.

Quân địch có chuẩn bị mà đến, dùng binh lực số ít mê hoặc tầm mắt, tạo thành trạng thái giả chia đánh bất ngờ, mà quân đội chủ lực thì lặng lẽ không gây tiếng động nhanh chóng bao vây bộ tổng chỉ huy của thượng tướng Adenis, không tiếc trả giá hết thảy để xoá bỏ hắn.

Bọn họ ở dưới tay Adenis đã ăn không biết bao nhiêu mệt mỏi, cơ hồ đã trở thành một loại chấp niệm — cho dù lúc này đây không thể đạt được thắng lợi, thế nhưng chỉ cần gϊếŧ Adenis, để tế vô số anh linh chết dưới tay hắn, như vậy đủ rồi.

Một khi Adenis tử vong, trụ cột sụp đổ, như vậy ở thời điểm lần nữa ngóc đầu lên, đó là ngày thắng lợi đã đến.

Cho dù là truyền kỳ trên chiến trường, thì dưới tình huống vây công này vẫn phải trả giá rất lớn. Thượng tướng Adenis thống lĩnh quân thủ vững huyết chiến, lấy binh lực bên ta kiềm chế mấy lần quân địch chủ lực, tiêu diệt kẻ địch vô số kể, nhưng không có viện quân trợ giúp cũng đã đến giới hạn.

Đội quân thượng tướng Adenis thống lĩnh thu hút binh lực quân địch, thượng úy Trịnh Du được lệnh thống lính các chiến sĩ bảo lưu sức chiến đấu để phá vây, cùng viện quân tiếp ứng.

Khi bị lửa đạn bắn phá chỉ còn lại vài người máy còn sót lại, cuối cùng viện quân cũng đến, rồi lại ở một mảnh hỗn loạn lặng lẽ biến mất, không thấy bóng dáng.

Một ngày sau, quân bộ nhận được tin tức, bộ tổng chỉ huy quân địch bị tập kích bất ngờ, hoàn toàn tê liệt, quân bộ lập tức nhân cơ hội triển khai phản kích. Đã từng được khen là hy vọng tương lai thiếu tá Lâm Trạm không làm bất cứ kẻ nào thất vọng, ở tiền tuyến cổ động các chiến sĩ đem lo sợ và nghi hoặc thượng tướng Adenis "mất tích" chuyển hóa thành hận cừu cùng dũng khí.

— bọn họ phải sa vào trận địa địch, không biết tung tích thượng tướng.

— bọn họ muốn vì Adenis mà báo thù.

Bộ chỉ huy quân địch tê liệt ở trước mặt các chiến sĩ bị phẫn không chịu nổi một kích, ai binh tất thắng, bọn họ đã chứng minh, cho dù thượng tướng Adenis không ở, bọn họ cũng có thể giành được thắng lợi, bất cứ lúc nào, Adenis vĩnh viễn cùng bọn họ cùng tồn tại, vĩnh viễn chỉ dẫn bọn họ, ủng hộ bọn họ — hướng đến thắng lợi.

Từ miệng tù binh của quân địch, mọi người biết được chân tướng chủ hạm quân địch bị tê liệt — đó là do bị hai người máy có tính tự hủy tập kích. Một cái mang theo biểu tượng của thượng tướng Adenis, màu đen, giống như Tu La quỷ mị; mà cái còn lại trải qua điều tra, xác định thuộc về người yêu của thượng tướng Adenis, thượng úy Trịnh Du.

Bọn họ lấy thân làm kiếm, lần nữa giành lấy thắng lợi huy hoàng — mà lần này, cũng là lần thắng lợi cuối cùng.

Chủ lực quân địch thương vong quá nặng nề nên đành tháo chạy, mà quân đội bảo toàn tuyệt đại đa số sinh lực thừa thắng xông lên, không cho phép bọn chúng có chút cơ hội thở dốc.

Đối kháng mấy trăm năm, hai bên đối đích bất phân cao thấp cuối cùng lần đầu tiên có thể phân rõ cao thấp, cuối cùng, sau khi chiến tranh kéo dài đến vài thập niên, quân đội một bên gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, vô lực tái chiến mới tuyên cáo kết thúc, hai bên ký kết hiệp định hòa bình, cắt đất, đền tiền, xưng thần.

"Chiến tranh tiêu hao quá lớn, chúng ta cũng cần thời gian tĩnh dưỡng." Đứng ở cửa sổ mạn tàu, nhìn hạm đội quân địch sau khi ký kết hiệp ước xong nhanh chóng rời đi, Lâm Trạm dĩ nhiên đã tiếp nhận danh hào của Adenis, trở thành tân trụ cột quân đội trung tướng Lâm Trạm lạnh băng mấp máy khóe miệng. "Thế nhưng, chúng ta tất nhiên sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha bọn họ, lúc ta còn sống, nhất định sẽ lau sạch tên của bọn chúng không để lại bất cứ dấu vết nào trong lịch sử!"

— trước khi báo thù xong, cậu ta sẽ lấy danh nghĩa của một Beta mà sống.

Đằng sau Lâm Trạm, ngọn lửa cừu hận trong mắt tất cả mọi người chưa hề tắt.

— mà hết thảy, đã không còn liên hệ gì với Adenis mang thân phận của Triệu Hi Hòa.

Anh và Tùy Viên sau khi hoàn thành màn kết oanh oanh liệt liệt, tiếp đó, anh hoàn toàn mất đi tất cả tin tức của người mình yêu vốn đã đáp ứng cùng anh sống nốt phần đời còn lại ở thế giới này, giống như đối phương chưa từng tồn tại như vậy.

Câu nói cuối cùng của anh nói với cậu là "Chúng ta sau đó sẽ gặp lại".

Đối phương không trả lời, chỉ mỉm cười.

Anh bắt đầu bị vây trong sợ hãi, ngay cả tử vong ở thế giới hiện thực trong nháy mắt đó, Triệu Hi Hòa cũng không có thấy hoảng sợ cùng mê mang như thế.

Anh biết mình đã mất đi một thứ tuyệt đối không thể mất đi, lại chẳng biết vì sao lại mất đi.

"Em ấy đâu?!" Triệu Hi Hòa hai mắt đỏ lừng nhìn chằm chằm trí não của mình, như muốn phát cuồng. Vô số cảm xúc tràn ngập thân thể, lại không thể nào phát tiết, chỉ có tìm được đối phương, chỉ có tìm được người kia, mới có thể kết thúc hết thảy.

"Lấy quyền hạn của ta, không thể tra ra vị trí của đối phương." Ngữ khí 0007 vẫn bình tĩnh đến không chút cảm xúc như cũ, lại hoàn toàn có thể dẫn đường cho lý trí còn sót lại của Triệu Hi Hòa. "Mục tiêu dĩ nhiên đã không còn ở thế giới này nữa, đồng thời, cũng chưa quay lại giao lộ giữa các thế giới."

Tạm dừng một chút, 0007 cuối cùng nói ra một chút tin tức mang tính an ủi: "Đứa duy nhất biết hết mọi chuyện, chắc hẳn là trí não 5237. Hoặc có lẽ do trí não 5237 khởi xướng chuyện này?"

"Đương nhiên." Triệu Hi Hòa nhấn từng chữ một trả lời.

5237 nhất định phải biết, cho dù không biết, anh cũng sẽ bắt nó phải thừa nhận mình biết.

Nếu như Tùy Viên không tồn tại, vậy hủy diệt tất cả đi. Làm người có thâm niên, dĩ nhiên Triệu Hi Hòa vi phạm các quy tắc đương nhiên biết nên làm thế nào để hủy diệt tất cả.

Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ muốn phá hư quy tắc, hiện giờ, lại khẩn cấp tính toán làm như vậy.

— nếu như không đem Tùy Viên trả lại cho hắn, nếu như Triệu Hi Hòa đến trễ, như vậy, tất cả hãy cứ thế mà biến mất đi.

Khóe miệng Triệu Hi Hòa cong lên, rõ ràng đang rất tuyệt vọng, lại tươi cười sung sướиɠ.