Chương 73: Nhân Ngư

Chương 73

Sau khi Hermes và Dima bị tập kích, tranh chấp giữa quân đội và chính phủ càng kịch liệt hơn, sắp đạt tới trình độ xé rách da mặt rồi. Đương nhiên, đại đa số quần chúng nhân dân vẫn chẳng hay biết gì, mà Tùy Viên và Al làm nhân ngư cho dù cảm nhận được chiến tranh sắp xảy ra, nhưng cũng chẳng thể can thiệp gì nhiều.

Al vẫn thiết kế trang phục, phát triển sự nghiệp của cậu ta, hơn nữa bị Hermes tính kế cùng Dima "tương thân tương ái". Còn Tùy Viên, thay vì cùng người khác diễn phần kịch bản đặt ra, thì cùng Hermes diễn cuộc sống gia đình êm đềm.

Thẳng đến thời điểm kịch bản tiến đến hồi kết.

Bởi vì Al có tài hoa bàn tay vàng, cậu ta rất nhanh từ một nhân ngư không có tiếng tăm gì biến thành một nhà thiết kế nhân ngư mà mọi người đều biết, cũng không biết là bởi vì cậu ta là nhân ngư, hay là bạn đời của cậu ta là Hermes nhà có bối cảnh, tóm lại, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, cậu ta liền được mời tham dự lễ trao giải cao quý nhất của liên đoàn thiết kế thời trang chuyên nghiệp, nếu có thể giành được giải thưởng, mới chính thức được coi là nhà thiết kế thời trang có tài năng thực sự, mà không phải chỉ là được người ca ngợi ở ngoài miệng như hiện giờ.

Khi giới phê bình công bố danh sách đề cử có tên của Al, tự nhiên khiến cho đa số quần chúng nhân dân chú ý. Trong giới nhân ngư chỉ biết "đẻ con" bỗng xuất hiện Al một gã ngoại tộc, hơn nữa ngoại tộc này không chỉ là vì thân phận nhân ngư mà như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, ngược lại có xu hướng càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày tài năng càng được chứng thực. Đối với thành công của Al, không ít người đều nghĩ nhân ngư muốn nổi dậy đây mà, nhiều ý kiến khen chê trái chiều.

Có người cổ vũ nhóm nhân ngư bị thuần dưỡng đã lâu hướng Al học tập, cống hiến cho xã hội, mà có người thì lại phủ định độc lập tự chủ của nhóm nhân ngư, lo lắng sau khi nhóm nhân ngư có ý thức tự lập, nhất định sẽ càng ngày càng bất mãn bị coi thành cái máy đẻ, khiến cho xã hội rối loạn.

Kệ những người khác hừng hực khí thế buôn dưa lê, bản thân Al đối với lời mời lần này cảm thấy mừng rỡ như điên. Là nhân vật chính phấn đấu vì sự nghiệp, làm gì có chuyện sau khi sự nghiệp thành công mà lại không giành được giải thưởng chứ?

Cho dù cậu ta cũng nghĩ tới chuyện muốn dẫn dắt nhân ngư có ý thức độc lập, sửa lại tư tưởng phụ thuộc vào bọn họ, giải phóng bọn họ giành lấy tự do, thế nhưng trước mắt, tất cả vẫn còn rất xa xôi đối với Al, chỉ khi cậu ta chân chính đứng vững gót chân ở xã hội này, có quyền lên tiếng, mới có thể từng bước đạt được nguyện vọng của mình.

Tuy rằng thư mời chỉ mời Al cùng chồng cậu ta Hermes, thế nhưng Tùy Viên làm người mẫu tay sai của Al, tự nhiên cũng bị Al sống chết cuốn lấy không thể không gật đầu đồng ý cùng cậu ta cùng tham dự lễ trao giải.

Bởi vì ở trong lễ trao giải, nhà thiết kế được mời sẽ trưng bày mẫu thiết kế xuất sắc nhất của bản thân, mà Al cho rằng trang phục của cậu ta, chỉ khi ở trên người Tùy Viên mới có thể phô bày hết vẻ đẹp của nó.

Thân là chồng của Tùy Viên, sĩ quan phụ tá của Hermes, cộng thêm là bạn tốt cùng nhà đầu tư của Al, Dima cũng trốn không thoát. Đương nhiên, bản thân gã căn bản cũng không định trốn. Gã cùng Al cùng phấn đấu lâu như vậy, giúp đỡ cậu ta từ một nhân ngư vô danh biến thành một nhà thiết kế danh tiếng lừng lẫy, Dima so với bất cứ kẻ nào đều khát vọng nhìn cậu ta có thể tỏa sáng chói mắt khi đứng ở trên bục nhận giải, đạt được vinh quang mà cậu ta xứng đáng nhận được.

Trong phi thuyền, Tùy Viên ngồi ở chỗ ngồi của mình chợp mắt, thỉnh thoảng đảo mắt qua nhìn Hermes ngồi đối diện máy tính trí năng hoàn thành công việc, trong lòng cực kỳ không yên.

Bên cạnh, Dima đang giảng giải các vấn đề cần chú ý khi du hành giữa các vì sao cho Al, rất nhanh, đề tài hai người từ sao trời mênh mông chuyển hướng về lễ trao giải. Hiển nhiên, vô luận là du hành giữa các vì sao hay là lễ trao giải sắp tới đều khiến cho Al không thể tĩnh tâm được, cấp bách phải tìm cách trút hết tâm sự, mà Dima ôn hòa kiên nhẫn tự nhiên là đối tượng nói chuyện tốt nhất.

Đối với Al hưng phấn, tràn đầy hy vọng với tương lai, Tùy Viên đặc biệt vì cậu ta mà đốt một nén hương, bởi vì nhanh thôi, cậu ta sẽ không thể cao hứng như thế.

Chuyến du hành này là họa trong phúc, đối thủ chính trị của Hermes kí©h thí©ɧ phái phản đối nhân ngư độc lập đi cướp phi thuyền, người trước là muốn diệt trừ Hermes, mà người sau là vì muốn ngăn cản Al tham dự lễ trao giải, phá hủy bất cứ cơ hội nào để nhân ngư có thể trở nên nổi bật — nhân ngư, nên ngoan ngoãn bị nhốt ở nhà sinh con đi!

Vì bảo vệ an toàn cho các lữ khách vô tội trên phi thuyền, Hermes không thể không thúc thủ chờ bị bắt, mà lúc ấy đáng lẽ Al cùng Hermes đã có tình bạn thâm sâu, còn có một tia tình yêu ái muội cũng cự tuyệt đề nghị của Hermes để cậu ta một mình chạy trốn, làm việc nghĩa không chùng bước cùng Hermes bị bắt.

May mắn, nhân ngư là sinh vật được quý trọng mà chiều chuộng, cho dù Al là nhân ngư của Hermes, người bắt cóc cũng không có ý định đem đi bán gía cao, hoặc để lại cho mình hưởng dụng, không có làm khó cậu ta.

Nếu là nhân ngư bình thường còn chưa tính, dưới tình huống như vậy căn bản là vô dụng, thế nhưng Al lại hiển nhiên không phải là nhân ngư bị nuôi nhốt không có trí tuệ và lòng can đảm. Lúc kẻ bắt cóc bởi vì khinh thường mà thả lỏng trông coi, Al và Hermes nội ứng ngoại hợp, thành công trốn thoát, đem kịch bản đẩy đến hồi cuối cùng.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, ở kiếp nạn này tình cảm của hai người đột nhiên tăng mạnh, Hermes ý thức được bản thân mình đã nảy sinh tình cảm với Al, tình hữu độc chung, mà Al cũng hiểu được bản thân có tâm ý với Hermes, không bởi vì vấn đề giới tính mà rối rắm, phủ định tình cảm của mình nữa.

Nếu như... Tất cả cứ dựa theo kịch bản phát triển, sẽ là như thế đó, thế nhưng Tùy Viên biết, Hermes tuyệt đối không có khả năng diễn theo kịch bản đâu.

Huống hồ, nếu như là kịch bản, cậu cùng Dima sẽ không đi theo Al và Hermes, cậu chỉ cần thành thành thật thật ngồi ở nhà chờ hai người gặp nạn sau đó trở về như vậy là đủ rồi, mà không cần phải ngồi ở đây làm người trong cuộc.

— kế tiếp Hermes định làm thế nào đây? Tùy Viên đã buông tha cho việc cố gắng cứu rỗi kịch bản quân rồi, thật đắng... à mà thôi...

Lần đầu tiên nhìn đến vũ trụ Tùy Viên cũng giống Al rất hiếu kỳ, thế nhưng lại không có chút tâm tình nào thưởng thức cảnh tượng tráng lệ đến rung động lòng người này. Tùy Viên đem toàn bộ tâm tình dùng để quan sát tình huống chung quanh cùng suy đoán nhất cử nhất động của Hermes, chỉ tiếc vô luận ám chỉ thậm chí là chỉ rõ ra rồi, Hermes đều không có bất cứ ý tứ muốn trao đổi tin tức với cậu.

Có vẻ là, Hermes biết Tùy Viên rất chấp nhất với kịch bản, sợ lộ ra một chút tiếng gió, đối phương sẽ bắt lấy lỗ hổng bẻ kịch bản quay về quỹ đạo, thế nên dứt khoát mặc kệ Tùy Viên một mình ở trong này xoắn xuýt muốn chết, quả thực sắp phát rồ khiến người ta giận sôi!

Bất quá, xem như Hermes không nói, Tùy Viên cũng nhìn ra tình huống trước mắt có sự chênh lệch với kịch bản.

Trừ việc Hermes và Á một tổ hai người biến thành một tổ bốn người ra, Hermes còn mang theo không ít cảnh vệ, lấy cớ hiện tại tranh chấp kịch liệt giữa quân đội và chính phủ mà càng phải cẩn thận. Chẳng lẽ, Hermes tính toán dứt khoát để phần kịch bản này thành phù vân? Đánh chết kẻ cướp máy bay, để Al an toàn đến tham gia lễ trao giải?

Tuy rằng không thể nói việc này không có khả năng, thế nhưng Tùy Viên vẫn cảm thấy, Hermes không có khả năng "nhân từ" như thế【 mặt khốn khổ 】.

"Có vấn đề! Nhanh chóng cảnh giới!" Ngay tại lúc Tùy Viên miên man suy nghĩ, Hermes đột nhiên chụp lấy máy tính, lớn tiếng ra lệnh, một tay không dấu vết ngăn cách Tùy Viên và Al, mà một tay kia rút khẩu súng đang treo lơ lửng ở bên hông.

Cùng lúc đó, Dima và nhóm cảnh vệ Hermes mang theo cũng nhanh chóng hành động, một nhóm nhỏ đi trấn an cùng sơ tán hành khách đã bị kinh hách, mà nhóm lớn chạy vội đến cửa khoang phi thuyền.

Tình huống kế tiếp tương đối hỗn loạn, thân là nhân ngư thân thể yếu ớt, Tùy Viên biểu hiện quả thực sợ hãi triệt để! Các hành khách kinh hoàng giẫm đạp lên nhau, ý đồ trốn về phía không có không tặc, mà cửa khoang thuyền cùng khoang điều khiển lại trở thành khu vực giao chiến nguy hiểm giữa không tặc và cảnh vệ. Không tặc gϊếŧ chết đội viên của phi hành đoàn, ý đồ khống chế phi thuyền, rồi lại bị cảnh vệ ngăn cản, người hai phe ở khoang điều khiển đánh đến bất diệc nhạc hồ, làm cho phi thuyền vốn vững chãi cũng phải kịch liệt rung động, tình huống vốn đã hỗn loạn càng thêm hỏng bét.

Sau khi hệ thống trọng lực của phi thuyền bị phá hỏng, Tùy Viên lần đầu tiên thử nghiệm cảm giác không trọng lượng hận không thể tự mình lập tức rớt chết luôn! Chóng mặt, buồn nôn, đầu sung huyết, bốn phương tám hướng quay cuồng làm tai ù mắt hoa, Tùy Viên quả thực không biết mình đang ở phương nào, chỉ có thể theo bản năng bắt lấy cánh tay không biết khi nào đã nắm lấy tay mình, cố gắng tỉnh táo lại.

"Phi thuyền mất khống chế! Mau! Đến khoang cứu sinh!" Thanh âm của súng đạn xen kẽ với tiếng kêu rên sợ hãi của con người, tiếng hô đột ngột làm cho mọi người vốn không còn nhiều lý trí càng thêm mất khống chế.

Các hành khách thất kinh chạy tới khoang cứu sinh, mà Dima cũng bị Hermes đột ngột đẩy vào đường đến khoang cứu sinh.

"Hermes!" Vốn là một nhân viên có khuynh hướng công chức, đối với chiến đấu hỗn loạn như vậy cũng khiến Dima không thích ứng được mà tay chân luống cuống nhìn về phía Hermes, tìm kiếm điểm tựa để một lần nữa nhảy về bên cạnh hắn, nhưng một giây tiếp theo lại bị đối phương ném một thứ gì đó vào l*иg ngực của mình.

"Mang theo Al, đi mau! Nơi này không chịu được bao lâu nữa, mục tiêu của bọn chúng là tôi, tôi trốn không thoát, thế nhưng cậu nhất định phải trở về! Dima, cậu nên biết làm thế nào, tuyệt đối không thể để cho những tên cặn bã đó đạt được mọi chuyện!" Ánh mắt Hermes sắc sảo trừng mắt Dima, ngăn chặn lời phản đối gã sắp nói ra, ngầm không cho phép cự tuyệt. Mắt thấy Dima lộ ra tuyệt vọng, ngữ khí của hắn đột nhiên hơi chậm lại, sâu sâu nhìn thoáng qua Dima cùng Al. "Thay tôi chăm sóc Al cho tốt, nếu như vạn nhất tôi không trở về, liền thay thế tôi chăm sóc cậu ta cả đời."

"Không! Hermes! Anh theo chúng tôi cùng đi!" Al giãy giụa, nghĩ muốn tránh khỏi cánh tay Dima theo bản năng ôm chặt, lớn tiếng kêu lên, mà Hermes lắc lắc đầu. "Không được, thật vất vả bất chấp tất cả tính kế hành vi phạm tội một lần, bọn chúng sao có thể buông tha tôi? Nếu tôi cũng đi lên khoang cứu sinh, như vậy hành khách trong khoang thuyền đều trốn không thoát, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ cánh đánh rơi khoang cứu sinh. Chỉ cần tôi ở đây cầm chân bọn chúng, những người khác mới có thể chạy trốn."

Al nhấc nhấc khóe miệng, có vẻ như cũng hiểu được vấn đề rồi, thế nhưng bảo cậu ta bỏ lại Hermes như thế, Al vô luận thế nào cũng khó mà chịu nổi.

"Dima, đi mau!" Mắt thấy Al vẫn còn do dự, Hermes lớn tiếng quát, Dima theo phản xạ vâng mệnh lệnh, một tay ôm Al, tay kia cầm lấy tay vịn bên khoang thuyền, chạy tới khoang cứu sinh. Sau khi rời đi mấy thước, gã lúc này như là nghĩ ra cái gì đó, lần nữa quay đầu nhìn về phía Hermes.

Hermes nâng súng bắn bay một gã không tặc, bảo hộ bọn họ thuận lợi đào tẩu, tựa như phát hiện Dima và Al ánh mắt lưu luyến không rời, hắn hơi hơi nghiêng đầu, môi nở ra một nụ cười khó hiểu (nụ cười Mona Lisa =.=), tay không cầm súng nâng lên, dùng sức vẫy, tựa hồ đang thúc giục, lại tựa hồ đang nói lời tạm biệt.

Dima cảm giác trong mắt mình chua xót khôn kể, hơi nước tràn ra làm gã cơ hồ không còn thấy rõ chung quanh, thế nhưng gã không còn dừng lại nữa, mà hung hăng cắn răng một lần nữa quay đầu lại, kéo Al vẫn còn muốn giãy giụa chạy nhanh về phía khoang cứu sinh.

Thân là sĩ quan phụ tá của Hermes, vào giờ khắc này lý trí chiến thắng tình cảm, Dima phỉ nhổ chính mình chỉ có thể bị bảo hộ thoát khỏi chiến trường, nhưng cũng biết rằng, hiện giờ gã cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Mục tiêu của đối phương là Hermes, mà nếu Hermes chạy trời không khỏi nắng, như vậy gã là người duy nhất còn lại hiểu rõ những ai bài mà Hermes đã sắp xếp nhất, trừ gã ra, không còn ai thích hợp thay thế Hermes hơn, tiếp tục kế hoạch của hắn — mà gã, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào phụ trách trận tập kích lần này, nhất định làm bọn chúng phải hối hận tột cùng vì hành động lần này, nợ máu trả bằng máu!

Dima và Al cuối cùng cũng tới khoang cứu sinh, sau khi hai người tiến vào khoang, cửa khoang cứu sinh liền đóng lại, sau đó, một khoang cứu sinh bị bắn ra ngoài phi thuyền.

Mắt thấy phi thuyền cách khoang cứu sinh càng ngày càng xa, Al lui vào trong ngực Dima hơi hơi phát ra run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn quanh hành khách đang bị kinh hách trong khoang, lúc này mới giật mình nhớ ra chính mình đã quên cái gì, thanh âm nhẹ nhàng phát ra: "Lam... Lam đâu?"

Gường mặt Dima trầm xuống, hàm răng cắn chặt, gã lúc trước tự nhiên cũng tìm kiếm tung tích của Lam, nhưng căn bản tìm không thấy nhân ngư xinh đẹp màu lam của mình đâu — có lẽ là, có lẽ là lúc hành khách hoảng loạn đã bị tách ra? Mà nếu chỉ có một mình, nhân ngư yếu đuối hiếm khi đi quá khỏi cửa nhà nên làm cái gì bây giờ? Bé không ở khoang cứu sinh cùng với Dima và Al, hay là đã đi lên khoang cứu sinh khác? Hoặc là đã sớm chết ở thời điểm hỗn loạn, hoặc giả như hiện giờ vẫn còn ở trong phi thuyền, chưa kịp rời đi?

— gã nhất định là một bạn đời kém cỏi nhất, không chỉ không làm bạn với bé nhiều hơn, quan tâm bé, toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình bé, cũng vô pháp bảo hộ bé thoát đi nguy hiểm, thậm chí, hiện giờ ngay cả sống chết của bé đều không biết.

Hermes... Lam...

Dima giơ tay lên, đè lại cặp mắt của mình, cố gắng kềm chế bản thân sắp mất lý trí.

Gã bây giờ không thể yếu ớt, nhất định phải phải kiên cường, gã còn có chuyện nhất định phải hoàn thành, còn có thù nhất định phải báo, còn có... Al mà Hermes phó thác cho gã chiếu cố...

Khoang cứu sinh yên tĩnh một mảnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng khóc nức nở, mọi người sống sót sau tai nạn không biết là nên vui mừng vì bản thân còn sống, hay là cần phải vì bạn bè và thân nhân chưa kịp trốn mà đau xót.

Đột nhiên, một tiếng khóc thét mang theo sợ hãi vang lên, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ ở mạn tàu nhìn về phía phi thuyền.

Phi thuyền đã không còn thấy rõ đột nhiên bùng cháy như sao trời — rõ ràng cũng không sáng lắm, nhưng vẫn như chọc mù đôi mắt mọi người.

Không có tiếng nổ ầm ĩ, ánh lửa yên tĩnh bùng cháy, rồi chậm rãi tắt, như một vở kịch câm không có tiếng động.

Cuối cùng, có người rốt cuộc không ức chế được bi thương, lớn tiếng gào khóc lên, nhất thời, toàn bộ khoang cứu sinh chỉ còn tiếng khóc.

Al tựa đầu chôn vào trong ngực Dima run rẩy hai vai, mặc cho nước mắt làm ướt quần áo của đối phương, đáy lòng một mảnh hoang vắng, mà Dima ngược lại thả tay đang che lại đôi mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ánh lửa biến mất, tựa như muốn đem một màn này khắc thật sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn đều sẽ không quên. Trên gương mặt tuấn tú, đôi đồng tử đen bóng giống như tẩm nước mắt như đang phát ra hào quang giống hệt như Hermes từng có — lạnh lùng, sắc sảo, tựa như không sợ hãi chút nào.

Ba năm sau, chính giới trải qua một hồi thanh trừng lớn, liên minh tổng thống, phó tổng thống, tổng thư ký cùng với hai phần ba nhân vật trọng yếu liên tiếp xuống ngựa, thậm chí không ít người sau khi bãi chức tài sản sung công, bị bỏ tù, chịu đủ thóa mạ, còn có một phần không chịu nổi qua đời, hoặc là chết vì "tự sát", hoặc là chết do ngoài ý muốn, hoặc là sinh tử chưa biết, tiến vào danh sách mất tích.

Sau một loạt thay đổi, đã từng là sĩ quan phụ tá của Hermes, Dima nhờ cống hiến được phong thiếu tướng, năm năm sau được phong trung tướng, mười năm sau bởi vì trong trận chiến chống người ngoài tinh hệ xâm chiến chỉ huy xuất chúng mà trao hàm thượng tướng.

Còn Al, sau đoạn sóng nhỏ này, cậu ta cuối cùng dưới sự cổ vũ của Dima một lần nữa phấn chấn trở lại, hiện giờ đã xứng đáng trở thành nhà thiết kế thời trang đệ nhất, cũng trở thành người đầu tiên hô hào giành quyền lợi cho nhân ngư, được Dima ủng hộ nên dù phải đối đầu với làn sóng phản đối vẫn sừng sững không ngã. Mà cậu ta khi xây dựng tổ chức bảo vệ quyền lợi của nhân ngư đã đặt ra một biểu tượng, là một nhân ngư màu lam, ở trong nước vui vẻ mỉm cười, để tưởng nhớ người bạn tốt đã biến mất trong vũ trụ, vĩnh viễn không thể trở về.

Duy nhất đáng tiếc chính là, lúc tất cả mọi người cho rằng thượng tướng Dima cùng Al cuối cùng có thể đến bên nhau, mọi người lại một năm rồi lại một năm thất vọng rồi. Hai người cho dù thân mật khăng khít, thế nhưng vĩnh viễn không có vượt qua ranh giới tình bạn, bởi vì có một người mà hai người bọn họ vĩnh viễn không có cách nào quên được ngăn cách ở giữa hai người.

Bất quá, tình yêu tuyệt không phải là toàn bộ cuộc sống, không phải sao?

"Có phải anh đã tính sai rồi sao?" Tùy Viên nằm sấp ở trên giường, lười biếng vẫy cái đuôi, ánh mắt nhìn theo ảnh động trên màn ảnh.

Mà cách đó không xa, ly thú màu trắng và yểm thú màu đen đang oa cùng một chỗ, hai cục lông trắng đen phân rõ làm người ta cực kì vui mừng — cho dù bản tính không hợp, thế nhưng vì có hai tên chủ nhân vô trách nhiệm, một kẻ thì chăm chăm vào kịch bản, một kẻ thì chuyên chú đi phá kịch bản, hai tiểu gia hỏa này cũng chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, làm bạn với nhau, trước mắt đã vào giai đoạn đầu giường cãi nhau cuồi giường làm hòa (?), một bên cãi nhau một bên hòa hảo, lăn qua lăn lại không ngớt.

"Tuy rằng trình độ chính trực của Dima đích thực nằm ngoài dự kiến của anh, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục." Hermes sờ sờ mái tóc dài màu lam của Tùy Viên, trả lời không sao cả, rồi cái tay tiếp tục không thành thật trượt từ tóc đến sau lưng trắng nón, tiếp đó dời ra mặt trước, từ thắt lưng tinh tế đến cái bụng trơn láng mềm mại. Nhẹ nhàng sờ lên, Hermes đầy mặt thất vọng. "Chẳng lẽ khối thân thể này thật sự không thể mang thai được sao?"

Vẻ mặt Tùy Viên cứng đờ, đột nhiên xoay người một cái, thuần thục gập cái đuôi lại, đem Hermes hung hăng đẩy ra: "Nghĩ muốn đứa nhỏ đến điên rồi sao? Vậy tự mình sinh đi!"

"Thứ nhất, anh sinh không nổi, thứ hai, anh cũng không định muốn đứa nhỏ, dù sao anh không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, cũng không muốn nhiều thêm một tiểu gia hỏa phân tán lực chú ý của em." Hermes trấn an xoa xoa đầu của Tùy Viên. "Anh chỉ muốn nghiệm chứng lời nói của trí não có thật vậy hay không, dù sao với mức độ làʍ t̠ìиɦ thường xuyên của chúng ta như vậy, em lại chẳng có chút dấu hiệu mang bầu, thật sự rất kỳ quái. Nếu là nhân ngư thực sự, ít nhất đã có ba bốn đứa bé bò loạn đầy đất rồi."

Tùy Viên phẫn nộ trừng mắt nhìn Hermes một cái, xoay người đem ly thú bắt lại ôm vào trong ngực, logout khỏi đề tài không có tiết tháo như thế.

Hồi cướp phi thuyền lúc trước, kế hoạch của Hermes quả nhiên là quyết đoán đến cực điểm. Đầu tiên là thừa dịp mọi người hỗn loạn dùng tích phân mua đạo cụ đem Tùy Viên ẩn thân, tiếp theo sau khi đuổi Dima và Al đi thì làm cho phi thuyền tự động nổ, sử dụng đạo cụ thuấn di(*) chạy trốn.

(*) dịch chuyển tức thời

Sau khi kế hoạch giả chết thành công, Hermes dùng tên giả Triệu Hi Hòa, cùng Tùy Viên tìm một tinh cầu xa xôi định cư, cuộc sống đích xác cũng coi là hài hòa mỹ mãn.

Tuy rằng trong lòng vẫn đối với tích phân lần này nhớ mãi không quên, thế nhưng Tùy Viên lần đầu tiên chân chính thử nghiệm hoàn toàn thoát ly kịch bản, sau khi luống cuống lúc đầu, nhanh chóng thích ứng loại thoải mái tự do này, không cần bận tâm OOC mà có thể hoàn toàn bày ra cuộc sống của mình, thậm chí có chút muốn ngừng cũng không ngừng được — trừ bỏ bên người có cái tên phiền toái tùy thời tùy chỗ đều có thể Phát. Tình. Cầu. Hoan ra, hết thảy đều thật tốt!

Vì thế, Tùy Viên nếm được ngon ngọt rồi cũng không đem tất cả mọi chuyện đều quy tội hết cho Triệu Hi Hòa, miễn cưỡng đem mình cũng trở thành tòng phạm với anh, tuy rằng 5237 thường xuyên phụ họa lên án công khai hành vi Triệu Hi Hòa tùy tâm sở dục, nhưng chưa chân chính ở trong lòng trách cứ cậu.

Nếu không phải thân phận của mình đặc thù, Tùy Viên thật sự sắp bị Triệu Hi Hòa "hủ hóa" (*), thế nhưng khi Triệu Hi Hòa hỏi xem có bằng lòng cùng anh sống như vậy cả đời không, Tùy Viên vẫn cự tuyệt.

(*) hủ hóa: trở nên thoái hóa biến chất chứ không phải là trở thành hủ đâu nghen

May mắn, Triệu Hi Hòa mặc dù có chút thất vọng, nhưng không bất mãn hoặc căm tức, vẫn tôn trọng lựa chọn của Tùy Viên.

"Xem ra, cố gắng của anh còn chưa đủ, chưa hoàn toàn đả động được em." Triệu Hi Hòa nhún bả vai, tiếc nuối mỉm cười.

Tùy Viên mấp máy miệng, cuối cùng vẫn đè nén lời giải thích suýt nữa thốt ra, miễn cưỡng tính như là cam chịu.

"Thoát khỏi kịch bản sắp mười năm, đó cũng là cực hạn mà anh có thể kéo dài rồi. Như vậy, em còn muốn tiếp tục nhiệm vụ sắm vai, chúng ta cũng cần phải trở về. Hy vọng tiếp theo, em có thể đáp ứng anh." Triệu Hi Hòa nắm bả vai Tùy Viên, nhẹ nhàng chạm trán của cậu, sau đó trong ánh sáng màu trắng chậm rãi biến mất.

Tùy Viên mỉm cười nhìn anh, sau khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Triệu Hi Hòa, đang tươi cười đột nhiên lộ ra vài phần cay đắng.

"... Tùy Viên, ngươi không sao chứ?" 5237 có chút bất an lắc lắc thân thể. Mấy năm nay, Tùy Viên dao động nó đều nhìn thấy ở trong mắt, thế nhưng, nếu như Tùy Viên không nói cho nó, 5237 cũng không có nói với Tùy Viên cái gì. Lời nói và hành động hiệu quả cảnh cáo và ngăn cản đều quá nhỏ, Tùy Viên không thể ức chế tình cảm bản thân biến hóa, như vậy 5237 tự nhiên càng không làm gì được. Nếu cái gì đều không làm được, vậy không cần làm nữa...

Mặc dù có chút lừa mình dối người, thế nhưng tựa như nếu không nói, thì cũng coi là không có phát hiện, tình huống... có lẽ cũng không tính là hỏng bét?

"Không có việc gì, chúng ta cũng đi thôi." Tùy Viên lắc lắc đầu, ngữ khí nghe có vẻ thực bình thường, rất thoải mái, còn có tâm tình trêu chọc 5237. "Thoạt nhìn, chức năng của ngươi so với 0007 còn kém xa nha, nó có thể làm nhiều chuyện như vậy, ngươi cái gì đều không làm được."

"Đây đều là lỗi của ai cơ chứ!" 5237 trong nháy mắt tạc mao. "Nếu như không phải ngươi mỗi lần chỉ có thể lời một ít tích phân, ta đã sớm thăng vài cấp rồi!"

"Này cũng không phải lỗi của ta mà, là lỗi của Triệu Hi Hòa!" Tùy Viên danh chính ngôn thuận phản bác.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tùy Viên cùng 5237 không hẹn mà cùng trầm mặc, tựa như không cẩn thận chạm vào đề tài cấm kỵ vậy.

"Thôi, tóm lại, chúng ta cũng trở về đi?" Thật lâu sau, 5237 lúc này mới hắng giọng một cái, không quá tự nhiên mở miệng.

"Hảo." Tùy Viên gật gật đầu, nhắm mắt lại, hòa tan trong một vầng sáng màu trắng.