Chương 72
Đối với Tùy Viên và 5237 là hai kẻ "hiểu rõ mọi chuyện" mà nói, màn kịch trong tiệc tối Hermes "mất khống chế" đánh người chỉ là một kiểu "giận dữ vì bị đội mũ xanh" mà thôi, mượn cái này để cảnh cáo bản thân đừng có mà leo tường ra ngoài hú hí với tình nhân, mau rời xa hoa đào, chẳng qua trong mắt người ngoài, hành động này của hắn không thể nghi ngờ là vừa mới khởi động một hồi bão táp chính trị, đem tranh chấp giữa quân đội và chính trị đã sớm âm thầm gay gắt lộ ra bên ngoài.
Thượng tướng Hermes là người kế nhiệm mà nguyên soái coi trọng nhất, là tấm gương của cả quân đội, mà nam nhân bị hắn đánh một quyền ở ngay trước mặt công chúng, chắc hẳn có quan hệ thiên ti vạn lũ(*) với tổng thống. Không ai để ý một chuyện này rốt cuộc là ai khıêυ khí©h trước, trách nhiệm thuộc về ai, tất cả mọi người chỉ quan tâm đến thái độ của nguyên soái và tổng thống đối với việc này.
(*) thiên ti vạn lũ: muôn vàn sợi tơ, ý chỉ mối quan hệ phức tạp lằng nhằngTuy bề ngoài tổng thống lui bước, bắt nam nhân bị Hermes đánh đến nhà tạ tội, nhưng tiếp theo liên tiếp thuyên chuyển công tác, hiển nhiên tỏ rõ tổng thống đối với người quân đội không ngừng kiêu ngạo rốt cục không thể nhịn được nữa.
Cho dù dựa theo hiến pháp liên bang, quân đội phải chấp nhận chịu sự kiểm soát của chính phủ, mà vị trí của nguyên soái cũng đứng dưới tổng thống, nhưng trong khoảng thời gian này liên bang cùng các chủng tộc ngoài hành tinh xảy ra các xung đột lớn lớn nhỏ nhỏ, cộng thêm kỹ thuật người máy ngày càng tinh tiến, uy tín của thế hệ trẻ tuổi trong quân đội ngày càng tăng, thậm chí không ít các thiếu niên thiếu nữ coi nguyên soái, thượng tướng là những chiến sĩ người máy cấp cao đáng kính trọng nhất và là ước mơ hướng tới của mọi người, còn đối với tổng thống liên bang cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả.
Quyền lực của quân đội ảnh hưởng nghiêm trọng đến giới chính trị, tình huống như vậy, tổng thống là người cầm đầu của nhóm chính trị gia sao có thể chịu?!
Đương nhiên, tranh chấp gay gắt giữa quân đội và giới chính trị cũng chả liên quan gì đến Tùy Viên, cậu chỉ biết Dima càng ngày càng bận rộn, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt mệt mỏi — quan trọng nhất chính là, gã đã thật lâu không có thời gian rảnh để trêu chọc cậu. Đối với cái hiện tượng này, Tùy Viên chỉ có thể nói có chút hỉ văn nhạc kiến
(thích nghe ngóng, thích quan sát, thẳng ra là em nó muốn đi nghe ngóng la liếʍ).
Hiển nhiên, đoạn thời gian này Tùy Viên đi theo Al gây dựng sự nghiệp, Hermes bề ngoài an phận thực tế đang liều mạng thúc đẩy kịch bản nhanh chóng đến cao trào, kéo đoạn thời gian trên danh nghĩa Tùy Viên thuộc về người khác mà bản thân hắn không bính(*) được tí nào rút ngắn, rồi lại rút ngắn xuống một ít.
(*) bính: làm chuyện ấy ấy đó ^.^Có lẽ, còn có một mục đích khác là làm cho Dima đang rối rắm chuyện tình cảm bận rộn đến không có thời gian để nghĩ, để phòng gã đột nhiên lý trí chiến thắng tình cảm, phá hư kế hoạch kế tiếp của Hermes.
"Cậu nói, Hermes và Dima sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đã trễ thế này......" Al vò nát thiết kế không hài lòng trong tay rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, sau đó trơ mắt nhìn đống giấy vụn bày bừa trên mặt đất được người máy gia dụng nhặt lên.
"Tớ không biết......" Tùy Viên ghé bên cạnh ao, một đôi mắt to hàm chứa sương mù lo lắng, như sắp khóc đến nơi, lộ ra vẻ mảnh mai khiến người ta phải thương xót.
Lập tức, Al phát hiện đã tìm lầm đối tượng nói chuyện phiếm.
"Thật có lỗi, tớ không nên nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì đâu." Al vội vàng mỉm cười, nhanh chóng trấn an, nâng tay vuốt vuốt mái tóc dài của Tùy Viên.
Buổi tối hôm nay, Hermes và Dima đều nhân nhiệm vụ mà ra ngoài, vì thế Tùy Viên lại bị mang đến nhà Hermes và Al cùng Al làm bạn, mắt thấy ban đêm dần dần trôi qua, sáng sớm khó khăn lắm mới đến, đã sớm mơ hồ cảm nhận được đoạn thời gian này sẽ không còn yên bình hai nhân ngư đều không có ý muốn ngủ, trong lòng hai người thấy thời gian cứ trôi qua mà tỏ ra bất an.
"Ừ, Dima và Hermes nhất định sẽ bình an trở về......" Tùy Viên gật đầu mang theo nghẹn ngào, vùi đầu vào trong hai tay, có chút áy náy mặc cho Al tay chân vô thố hống bé, nhưng từ đầu đến cuối vẫn phát ra run rẩy.
Tùy Viên không lo lắng, cậu đương nhiên sẽ không lo lắng, Hermes chính là một tên có thâm niên không biết đã sống qua bao nhiêu thế giới, lại có hào quang của vai chính ở thế giới này, kịch bản kết thúc dù có ai phải chết cũng chẳng bao giờ đến phiên hắn. Đương nhiên, cho dù hắn chết, cũng nhất định sẽ ở giao lộ giữa các thế giới chờ cậu, sau đó cùng cậu tiến vào thế giới tiếp theo.
Nghĩ lại, ban đầu vốn là người khiến cậu khẩn cấp muốn thoát khỏi càng nhanh càng tốt trong bất tri bất giác đã biến thành theo lý thường là phải thế, cũng thành sự tồn tại khiến cậu cảm thấy an tâm, Tùy Viên quyết định đem loại biến hóa này giấu chặt dưới đáy lòng, tuyệt đối không thể để cho 5237 phát hiện.
"...... Này, ngươi sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta như thế, ta sao lại cảm thấy có chút bất an a......" 5237 bị Tùy Viên dùng dư quang tẩy lễ một chút, nhất thời bởi vì ý vị day dứt không rõ trong ánh mắt kia mà cảnh giác lên.
"...... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tùy Viên bình tĩnh dời đi ánh mắt, cực kỳ chính trực.
5237 lắc lắc thân thể, cảm thấy phần bất an này càng lúc càng sâu, tựa hồ có cái gì đang vượt ra khỏi bàn tay của nó.
— được rồi, tựa hồ từ khi tiếp nhận Tùy Viên, nó chưa bao giờ nắm trong tay được cái gì. Tưởng tượng đến sự thật bị thảm này, 5237 nhất thời bình tĩnh lại, đem dự cảm kì lạ vừa nãy của bản thân trở thành ảo giác, quyết đoán lùi sang một bên.
Một bên đáp lại Al an ủi, một bên lừa dối 5237, ngay tại lúc Tùy Viên vùi đầu vào trong khuỷu tay trộm đánh cái ngáp lần thứ hai mươi tám, ở cửa ra vào cuối cùng cũng truyền đến tiếng động.
Al vẫn ngồi ở xe nhân ngư lập tức phản ứng lại, khẩn cấp bỏ lại Tùy Viên, điều khiển xe nhân ngư đi về phía cửa, mà Tùy Viên trong ao tượng trưng đập đập cái đuôi hai cái, tinh thần lười biếng......
"Hermes! Dima! Các ngươi bị thương! Sao lại thế này?!" Cùng với tiếng máy móc của xe nhân ngư, thanh âm run rẩy khó có thể tin của Al đột ngột vang lên, theo sau là thanh âm đè thấp của nam nhân vội vàng giải thích cùng với tiếng kêu rên đau đớn.
Tùy Viên bình tĩnh lục lọi kịch bản, sau đó dùng hai tay mạnh mẽ chống ở một bên bờ ao, kinh hoàng khóc hô lời thoại của mình:" Dima! Dima!"
Tiếng kêu thanh thúy non nớt mang theo sợ hãi truyền đến lỗ tai của mọi người ở cửa, như tiếng khóc của đỗ quyên khiến người ta phải rơi lệ, rất nhanh, tiếng bước chân trầm trọng nhanh chóng tiếng đến bên cạnh ao. Đã chuẩn bị tốt đủ mọi cảm xúc, Tùy Viên mong mỏi ngẩng đầu lên, đem bàn tay hướng về phía người tới, nước mắt trong suốt chảy xuống từ hốc mắt, làm ướt hai gò má non mềm. Ngay sau đó, vừa định phun ra những ra lời thoại tình cảm dạt dào Tùy Viên lập tức cứng đờ.
Hermes bước nhanh đến bên người Tùy Viên, cong người đem cậu đang nằm úp sấp trên mặt đất bế lên ôm vào trong lòng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lại cực kỳ bất mãn: "Diễn thật như vậy làm gì? Em chẳng lẽ còn muốn 'tình cũ bốc cháy trở lại' sao?"
Diễn viên chuyên nghiệp Tùy Viên câm nín, lặng lẽ nuốt lời thoại vào trong bụng, diễn ra một loại ánh mắt ghét bỏ: "Sao lại là anh? Anh đáng lẽ phải bị trọng thương cơ mà?"
"Hiện tại người trọng thương biến thành Dima." Hermes không thèm để ý bày ra thái độ xấu xa đối với kịch bản. "Em đã biết là anh tính toán đem phần diễn của mình đều đổ hết lên người hắn rồi mà?"
Tùy Viên không biết mình đã bao nhiều lần chứng kiến trình độ xấu hổ của tên heo đồng nghiệp này, vì thế cậu không biết cãi lại thế nào chỉ có thể trả thù bằng cách cắn lên miệng vết thương trên cánh tay của Hermes, sau đó khiến hắn khó chịu nhướn mày.
Hai người "ân cần thăm hỏi" lẫn nhau một chút, sau đó điều chỉnh trạng thái cho tốt rồi bước vào gian phòng mà Al và Dima đang ở.
Tùy Viên vừa nãy chưa kịp dùng tới nước mắt nhất thời nổi lên tác dụng, anh anh anh khóc tránh thoát hai tay của Hermes nhào về phía Dima, sau đó bị Hermes và Al liên thủ ngăn cản.
"Dima bị thương, ngươi như vậy sẽ làm vết thương của anh ta nghiêm trọng thêm." Hiểu rõ tính mạng của Dima vô cùng nguy hiểm Al rất nhanh bình tĩnh lại, ôn nhu khuyên can, mà Hermes lại lấy hành động thực tế biểu đạt bản thân không nghĩ để cho Tùy Viên và Dima như ý nguyện tiếp xúc thân thể.
"Không cần lo lắng, Lam, anh không có việc gì, loại vết thương này rất nhanh sẽ lành thôi." Dima sắc mặt tái nhợt nằm trên giường khách phòng, cố nén mỏi mệt trấn an, lúc này mới làm cho nhân ngư bị kích động khóc lóc thảm thiết dần dần im lặng lại.
Khi đối lập với nhau sẽ nhận ra ưu khuyết (*), hơn cả Tùy Viên chỉ biết khóc lóc thảm thiết, Al lý trí bình tĩnh nhưng không mất ôn nhu hiển nhiên càng được lòng người hơn.
(*) Câu này khó edit quá, nghĩa của nó ta hiểu là thế này, khi hai sự vật đặt cạnh nhau bày ra sự đối lập lẫn nhau thì sẽ lộ ra điểm tốt và điểm xấu của vật này khi so với vật kiaQuân y đang giúp Dima băng bó miệng vết thương tán thưởng nhìn thoáng qua Al, lại đem ánh mắt hâm mộ hướng về chồng của Al là Hermes, rồi dừng lại động tác một chút, trong mắt lộ nghi hoặc.
Một bên là Al lo lắng tay chân nhanh nhẹn chiếu cố Dima, hiển nhiên cùng gã ăn ý mười phần, một bên là Hermes ôm nhân ngư màu lam đang khóc thút thít, nhẹ vỗ về không tiếng động an ủi bé – thế này ai với ai mới là một đôi a? Quân y chưa bao giờ hoài nghi vợ của thượng tướng Hermes rốt cuộc là ai giờ phút này lại rơi vào mê mang, vì thế hắn quyết định trở về liền lập tức lật lại hồ sơ.
Bởi vì lúc này nguyên nhân bị thương không nên để lộ ra trước công chúng, huống hồ thế lực của đối thủ cũng khá nguy hiểm, vì thế Dima dưới yêu cầu cương quyết của Hermes, địa điểm nghỉ ngơi dưỡng thương liền chuyển qua nhà của Hermes.
Đương nhiên, lí do thực sự để Hermes đưa ra yêu cầu này là Tùy Viên lại lần nữa danh chính ngôn thuận đi theo vào ở.
Hermes công tác bận rộn, Tùy Viên trừ bỏ khóc ra thì chả biết làm gì cả, nhiệm vụ chăm sóc vết thương cho Dima tự nhiên giao hết lên vai của Al. Tùy Viên nhìn thấy tình cảm của hai người trong lúc chăm sóc và được chăm sóc lại dần dần lớn lến, trong lòng phá lệ buồn bã.
"Trừ bỏ bị thương chính là bị thương, thế này thì tốt cái nỗi gì?!"
"Đương nhiên là tốt chứ, vợ yêu à, chẳng qua không phải là hiện tại mà thôi. Huống hồ đây vốn là kịch bản an bài, không liên quan gì đến anh, anh chỉ đem vai diễn bị thương thay đổi một chút thôi."
Tùy Viên bị Hermes cưỡng chế ôm ở trong góc tối, tai nghe tiếng cười nói vui vẻ gần trong gang tấc của Al và Dima, cảm giác đặc biệt tủi thân, giãy dụa cũng phá lệ lợi hại.
"Vợ yêu à, em không cần nhéo nữa đâu, anh muốn nấu cơm rồi, nên làm sao bây giờ?" Thanh âm Hermes vừa ẩn nhẫn vừa đè nén, tỏ ra phi thường nguy hiểm.
Tùy Viên cứng ngắc một chút, cảm nhận cái Lỗ. Sinh. Con. Của mình bị Ám. Muội vuốt ve, nhất thời đối với thân thể chỉ cần rời khỏi nước liền tàn phế một nửa này của nhân ngư hận thấu xương.
"Em có muốn thử không? Nghe nói thân thể nhân ngư so với á thú còn thícch hợp để yêu hơn đó." Hermes cười nhẹ dụ dỗ.
Tùy Viên lông tơ lập tức dựng thẳng, tuy cậu đã được 5237 phổ cập giáo dục lúc làʍ t̠ìиɦ phải tỏ ra thẹn thùng, nhưng đã bị Hermes ép buộc mà trải qua ngon ngọt kỳ thật cậu cũng không là quá mức bài xích. Chẳng qua...... làm nhân vật phụ, lại cùng nhân vật chính làʍ t̠ìиɦ tuyệt đối là không nên, Tùy Viên ngươi mau tỉnh lại đi! QAQ.
"Tốt lắm, thấy biểu hiện gần đây của em thật sự rất khá, cho nên không dọa em nữa." Hermes cười kéo tay Tùy Viên, phủ lên bộ vị đã nóng hừng hực của mình, rồi ôm cậu xoay người rời đi. "Tuy chúng ta sớm muộn gì cũng có một ngày làm thử một lần, nhưng thực đáng tiếc không phải hiện tại."
Tạm thời tránh được một kiếp Tùy Viên không thể không vì trinh tiết của mình ở thế giới này mà không biết đây là lần thứ mấy mình cống hiến ra hai tay.
(What??? Rốt cục đây là lần thứ mấy ?_?)Cảm giác vụиɠ ŧяộʍ thực sự rất kí©h thí©ɧ, lo lắng bị người khác phát hiện cực kỳ run sợ trong lòng, Tùy Viên không biết rằng đáng lẽ cậu nên lo lắng cho sau này, mình sẽ bị Hermes áp bức đến không xuống giường được.
"Ngươi có phải vừa chờ mong vừa lo lắng hay không?" Thấu hiểu(?) biểu tình rối rắm của Tùy Viên 5237 lắc lắc bay lượn bên hai người, đi theo bước chân của bọn họ như hình với bóng.
Không biết đã bao nhiều lần chứng kiến hai người thân thiết, 5237 ban đầu khi gặp phải loại tình huống này chỉ lặng lẽ tránh đi giờ đây hoàn toàn trở nên bạo dạn quang minh chính đại mà xem, hiện giờ nhớ lại, không khỏi vì bản thân một thời ngây thơ mà đốt một nén hương.
"Thử xong thì nói một câu phát biểu cảm nghĩ cho ta nha, ta phải đổi mới cơ sở dữ liệu một chút."—5237 đã từng khờ dại đơn thuần khoái trá đưa ra yêu cầu của chính mình.
"Ngươi ghi chép mấy thứ đấy để làm gì?!" Tùy Viên quả thực khϊếp sợ đến khó có thể nói bằng lời. "Mấy thứ ấy thì có ích gì a!"
"Ta trước đây cũng thấy mấy thứ đó vô dụng, cho nên căn bản không sưu tập mấy tư liệu kiểu này." 5237 tỏ vẻ bản thân vô cùng ủy khuất. "Nhưng mà, ngươi đã phá vỡ nhận thức của ta!"
Tùy Viên lặng lẽ vùi đầu vào cổ của Hermes, cảm giác bản thân bị ác ý của 5237 mà vẻ mặt đầy huyết.
— nhân gian bất sách!
(Ý nói cuộc đời đã đủ khó khăn lắm rồi không cần phải nói ra nữa đâu)