Chương 70
Buổi tối đầu tiên được Hermes mang về nhà, Tùy Viên trên cơ bản chính là ở chỗ này ôm Al cảnh giác suốt cả đêm.
Cậu quả nhiên không có đánh giá sai tiết tháo của Hermes, hắn căn bản không hề cảm thấy xấu hổ khi làm loại chuyện tập kích ban đêm không thể chấp nhận được này, Tùy Viên và hắn trong bóng đêm mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, lúc này mới dùng hành động thực tế biểu lộ lập trường kiên định phải giữ gìn Trinh. Tiết (?) của bản thân, cuối cùng làm cho Hermes tạm thời thối bại.
—— đương nhiên, nguyên nhân chân chính thật ra là Hermes không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương ngoan cường sống chết không dám ngủ của cậu.
Sau khi Hermes rời đi, Tùy Viên dặn dò 5237 thay cậu gác đêm, rồi mơ mơ màng màng đi ngủ, nhưng không dám ngủ quá sâu, chất lượng giấc ngủ cũng không tính là tốt, ngày hôm sau tỉnh lại cả người đều mệt ơi là mệt, bộ dáng như tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ tiếp.
"... Lam? Ngày hôm qua ngủ không ngon à?" Nhìn bộ dáng Tùy Viên phờ phạc, Al hiển nhiên rất lo lắng. "Là không quen giường, hay là không quen ngủ cùng với tớ, nhớ Dima sao?"
"... Khá tốt." Tùy Viên trả lời, giọng nói hiện ra bối rối, mềm nhũn, thậm chí mang vài phần mờ ảo.
"Cậu mệt như vậy, hôm nay đi bệnh viện thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu miễn cưỡng quá thì ở nhà nghỉ ngơi đi." Al nghĩ nếu cứ "ép buộc" Tùy Viên cùng cậu ta đi bệnh viện, quả thực có chút vô nhân đạo.
Nghe được lời của Al, Tùy Viên giật mình một cái, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, cẩn cẩn dực dực liếc nhìn Hermes ngồi ở một bên, bưng bữa sáng, thấy ánh mắt của hắn sáng quắc hiển nhiên là không có suy nghĩ tốt đẹp gì, Tùy Viên đương nhiên kiên quyết không chịu bị bỏ lại một mình, sống chết cũng phải theo Al cùng đi.
Nhìn thấy Tùy Viên kiên trì như vậy, Al cũng không phản đối nữa, không thể làm gì được đành đáp ứng, ba người ăn bữa sáng xong liền lên xe, dự tính để Hermes chở bọn họ đi đến bệnh viện quân đội, để bọn họ lại rồi đi làm việc, đợi cho bọn họ chơi chán phải đi về, hoặc là Hermes tan tầm rồi đón bọn họ cùng nhau về nhà.
Lần nữa nhìn thấy Dima, thương thế của gã đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn không thể tùy ý hành động. Nhìn thấy Hermes mang theo Al và Tùy Viên đến, Dima tự nhiên cao hứng cực kỳ, đôi mắt trông mong nhìn theo Tùy Viên, hy vọng Hermes có thể đem nhân ngư của mình giao cho gã, lại phát hiện Hermes vẫn cứ bỏ Tùy Viên vào cái ghế cách mình xa nhất.
"Cậu còn chịu thương, dưới tình huống như vậy ôm nhân ngư đối với cậu và nó đều không tốt." Hermes chuyển hướng về Dima vẻ mặt thất vọng, danh chính ngôn thuận nói.
"... Tôi biết." Dima nhẹ gật đầu, không kiên trì nữa, dù sao Hermes nói có đạo lý, gã không tiện phản bác "ý tốt" của đối phương .
Sau khi giao hai bé cá cho Dima trông giữ xong, Hermes liền phải đi làm việc, trước khi đi còn dùng ánh mắt nghiêm chỉnh cảnh cáo Tùy Viên, bắt cậu ngoan ngoãn cách Dima xa một chút.
Tùy Viên ho khan một tiếng, không để lại dấu vết gật gật đầu xem như đám ứng, Hermes lúc này mới không quá yên lòng mà rời đi.
Nhìn bé cá nhà mình tinh thần không được tốt lắm, Dima tự nhiên lo lắng cực kỳ, liên tục truy hỏi bé có chỗ nào không quen, mà Tùy Viên ấp úng hơn nửa ngày, cuối cùng nhổ ra một đáp án có thể làm cho Dima tiếp nhận —— Hermes.
Dima bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên thằng sếp mặt lạnh của mình đã hù dọa Tùy Viên, mà ánh mắt Tùy Viên thì mơ hồ, nhớ tới chuyện trong bồn tắm ngày hôm qua, toàn thân có chút không được tự nhiên.
Bởi vì Dima và Tùy Viên "cửu biệt tương phùng", Al không có ý định làm bóng đèn tự nhiên điều khiển xe nhân ngư tạm thời rời đi, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ, chỉ tiếc do nhân vật của Tùy Viên là người không thích nhiều lời, mà cậu cùng với Dima cũng không tính là quen thuộc, chỉ đàm luận vài câu chủ đề thường ngày liền bắt đầu nhìn nhau không nói gì, bầu không khí hơi có chút xấu hổ.
Nhìn Tùy Viên rõ ràng mắt không mở nổi vẫn cố gắng nâng mi mắt, Dima tự nhiên rất thương tiếc, cảm thấy đã tìm không thấy chủ đề, vậy dứt khoát để cho Tùy Viên ngủ một giấc mới tốt.
Đối với Dima chiếu cố, Tùy Viên tự nhiên sẽ không cự tuyệt —— cậu đêm nay còn phải tiếp tục chiến đấu với Hermes đó! Dưỡng đủ tinh thần hiển nhiên phi thường cần thiết.
Thấy bé cá nhà mình khát vọng đối với giấc ngủ, Dima có chút buồn cười gọi người máy hộ lý tới, bảo nó mang Tùy Viên lên giường, sau đó ánh mắt ôn hòa nhìn bé mềm yếu nằm sấp vùi lấp trong đệm chăn, trong giây lát liền rơi vào mộng đẹp.
Nắng sớm mờ mờ chiếu vào nhân ngư màu lam, làm nổi bật da thịt vốn đã trắng nõn trơn láng càng thêm non mịn, đuôi cá màu lam phát ra chút ánh bạc, như là sóng gợn lăn tăn mặt hồ. Tóc dài màu lam uốn lượn trên giường trắng toát, nửa che nửa đậy gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt yên tĩnh ngọt ngào ngủ... Ánh mắt Dima càng phát ra nhu hòa, trong nội tâm tràn đầy thỏa mãn, cảm giác mình có thể cứ như vậy ngắm bé một ngày một đêm.
"Di? Lam đang ngủ?" Ở bên ngoài dạo một vòng, cảm thấy rất nhàm chán Al vừa trở lại phòng bệnh liền thấy một màn như vậy, lập tức hạ thấp thanh âm xuống, nhất thời không biết mình có nên rời đi hay không, để tránh đánh vỡ một bức tranh ấm áp như vậy.
Dima quay đầu nhìn về phía Al, hữu hảo cười cười, Al chần chờ điều khiển xe nhân ngư lại gần, dừng ở bên giường bệnh của gã, trong giọng nói mang theo vài phần yêu thích và ngưỡng mộ: "Quả nhiên, Lam rất ỷ lại vào anh."
"Phải không?" Thanh âm của Dima cũng cố gắng hạ thấp, lộ ra một chút vui sướиɠ cùng tự đắc.
"Đúng a, rời khỏi anh, cậu ấy cả đêm đều ngủ không được ngon giấc." Al nhẹ gật đầu. "Kết quả vừa đến chỗ anh, cậu ấy liền lập tức an tâm mà ngủ."
Dima không khống chế được nhấc khóe miệng lên, hàm nghĩa câu nói từ miệng của Al làm gã cực kỳ vui sướиɠ.
Có Tùy Viên làm chủ đề khơi mào, bầu không khí giữa Dima và Al vốn đang trì trệ lập tức sống động lên, hai người tám từ chuyện của Tùy Viên tối hôm qua rồi tám đến người máy, quân đội, thậm chí đủ mọi mặt ở thế giới này, hoàn toàn không giống tình trạng không lời nào để nói vừa rồi của Dima và Tùy Viên.
Tính cách của Dima ôn hòa kiên nhẫn, làm sĩ quan phụ tá của Hermes lạnh lùng ít nói, gã tự nhiên nhất định phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, giỏi về giao tiếp. Dima học thức rộng khắp uyên bác, đúng lúc là đối tượng giải thích nghi hoặc tốt nhất đối với Al vừa tới thế giới mới, đối với cái gì đều thấy mới mẻ.
Al có vô số mê man, hằng hà nghi hoặc, Hermes không có trả lời những câu hỏi loạn thất bát tao của cậu ta, mà Tùy Viên tuy có giảng giải một ít, nhưng hiển nhiên đều là nông cạn, căn bản so với Dima kiến thức rộng rãi lời nói thâm sâu phong phú kém rất nhiều.
Al nghe đến mê mẩn, mà đối với một người nghe tốt như này, Dima đang dưỡng thương rất nhàm chán tự nhiên cũng rất hoan nghênh, hai người ban đầu từ một hỏi một đáp càng về sau thì càng buôn nhiệt tình, hiển nhiên vô cùng hòa hợp.
Trong lúc mơ mơ màng màng, bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức Tùy Viên hơi hơi ngẩng đầu, chứng kiến Al rất là tự nhiên thay Dima gọt vỏ táo, mà Dima thì cầm quả táo đã gọt vỏ làm ra một bộ thụ sủng nhược kinh, kinh ngạc không biết làm sao, giữa hai người mang theo thân mật khó nói nên lời.
Tùy Viên lần nữa nhắm mắt lại, lười biếng vụиɠ ŧяộʍ đánh một cái ngáp, xem chừng mục đích của Hermes chắc là sẽ sớm thành công thôi.
—— cũng không biết tối qua hắn cố tình đi quấy rối mình ngủ, hay thực sự là mưu đồ làm loạn, phòng ngừa hôm nay cậu ảnh hưởng Dima và Al trao đổi tình cảm.
"Ta đoán chừng là cái sau." 5237 lắc lắc thân thể, cọ bên cạnh đầu Tùy Viên, nghiêm túc phân tích. "Nhân ngư có bị... ấy ấy chưa, đại khái chỉ cần kiểm tra là biết, khi ngươi còn chưa chân chính danh chính ngôn thuận thuộc về hắn, Triệu Hi Hòa cùng lắm chỉ là lướt qua rồi dừng lại thôi, không có khả năng chân chính đυ.ng ngươi, bằng không nhất định sẽ bị phạt. Mà bởi như vậy, hắn tân tân khổ khổ tính kế căn bản không cần thiết, vụиɠ ŧяộʍ dụ dỗ nhân ngư của người khác, so với công khai tranh đoạt còn làm cho người ta không thể nào chịu được hơn. Hắn tối qua khiến ngươi ngủ không được ngon giấc, chắc là để ngươi hôm nay lúc cùng một chỗ với Dima không thể tỉnh táo quá lâu, một khi ngươi tỉnh, Dima khẳng định sẽ chú ý tới ngươi nhiều hơn, mà không phải Al, nói như vậy khẳng định làm nhiều công ít."
"Đã như vậy, sao hôm qua ngươi không nói cho ta, làm hại ta ngốc hồ hồ phòng thủ hơn nửa buổi tối." Tùy Viên có chút phàn nàn trả lời.
"Nếu như ta nói, dưới tình huống bị hắn nhìn chằm chằm ngươi sẽ an tâm chìm vào giấc ngủ sao?" 5237 khinh thường hừ một tiếng. "Huống hồ, ta đối với nhân phẩm của hắn cũng không tin lắm, vạn nhất hắn đến thật, ngươi còn không oán chết ta?"
Tùy Viên không thể làm gì được đành câm nín, cậu biết rõ 5237 nói đều là sự thật, cho dù cậu sớm biết ý nghĩ của Hermes, cũng không thể không phối hợp với hắn.
Lần nữa tỉnh lại, chân trời đã hiện hồng, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có dụng cụ điện tử phát ra thanh âm yếu ớt. Tùy Viên xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Dima và Al không ở, ngược lại là Hermes ngồi ở một bên, đang cúi đầu xem văn kiện gì đó.
Nghe được động tĩnh, Hermes ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Viên, hơi hơi ngoéo khóe miệng một cái: "Tỉnh?"
"... Bọn họ đâu?" Tùy Viên có chút mờ mịt.
"Dima đi làm kiểm tra rồi, Al cùng một chỗ với hắn." Hermes đứng lên, đi đến bên người Tùy Viên, quét mắt qua cửa sổ, xác định không có người nào rồi cúi người xuống, hôn hôn trán Tùy Viên, giọng nói rất là hài lòng. "Thoạt nhìn, hôm nay hai người bọn họ ở chung không tồi."
"Là rất không tồi." Tùy Viên nhếch miệng, không rõ vì sao, thấy Hermes bày mưu nghĩ kế như vậy, đem tất cả đùa bỡn trong bàn tay, cậu cảm giác khó chịu cực kỳ.
"Chỉ cần thêm một mồi lửa nữa." Hermes nhẹ lẩm bẩm, hơi hơi hé mắt, sau đó lại tiếc hận thở dài. "Hơn nữa chuyện này không thể nóng vội, ít nhất phải chờ vết thương của Dima lành hẳn, trong lúc đó để bọn họ càng thêm quen thuộc rồi nói sau."
Ánh mắt Tùy Viên mơ hồ trong chốc lát, không khỏi vì Dima đốt một ngọn nến.
Hành lang truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, Hermes ngồi thẳng lên, xoay người nhìn về phía cửa ra vào, mà cửa phòng bệnh cũng lập tức mở ra, chỉ thấy Dima và Al cười cười nói nói đi vào gian phòng, nhìn cứ như là hai người bạn già đã nhận thức lâu năm.
Thấy Tùy Viên đã tỉnh ngủ và Hermes đang chờ bọn họ, Al cao hứng lên tiếng chào hỏi, hiển nhiên ngày hôm nay của cậu ta trôi qua không tồi, tâm tình tăng vọt, mà Dima lại sửng sốt một chút, trong lúc đó có một chút mất tự nhiên.
Nhìn Tùy Viên mở to đôi mắt ngập nước tràn đầy ỷ lại cùng quyến luyến dừng trên người mình, phản ứng đầu tiên của Dima không phải vui sướиɠ, ngược lại như đang chột dạ, vô thức dời đi ánh mắt, lại ngay cả bản thân cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy.
Bỏ qua cảm xúc khó hiểu, Dima hướng phía Hermes mỉm cười gật đầu chào hỏi: "Anh đã đến rồi?"
"Kết quả kiểm tra thế nào?" Hermes như thể hoàn toàn không phát giác được bất cứ dị thường nào vậy.
"Tình hình khôi phục không tồi, nhưng vẫn phải ngốc tại bệnh viện vài ngày nữa, sau đó mới được phép về nhà dưỡng thương." Dima không thể làm gì được nhún vai, dưới sự trợ giúp của người máy hộ lý trở lại giường bệnh.
Hermes nhẹ gật đầu, liếc nhìn Al: "Hôm nay bọn nó đã làm phiền cậu, không có gây ra phiền toái gì chứ?"
"Đương nhiên không có." Dima cười nói. "Lam ngủ cả ngày, nhu thuận cực kỳ, Al rất có khả năng, giúp ta chăm sóc không ít."
"Như vậy, tôi ngày mai còn có thể đến nữa không?" Nghe được chính mình biểu hiện không tệ, Al nhân cơ hội chen lời, ánh mắt nhìn qua Dima, tràn đầy chờ mong. "Ở mãi trong nhà chán lắm, tôi muốn đi ra ngoài chơi cơ!"
"Chuyện này..." Dima sửng sốt một chút. Mặc dù gã rất thích Al làm bạn, nhưng vô thức, gã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bản năng đối với nguy cơ làm gã cảm giác mình nên khắc chế, hẳn phải nên cự tuyệt.
Nhưng hiển nhiên, Hermes đã sớm chờ cơ hội này không để gã kịp khắc chế cùng cự tuyệt, khách khí lấy lui làm tiến: "Nếu như chuyện này không quá phiền toái đến cậu —— kỳ thật để bọn nó một mình ở nhà, tôi cũng có chút bận tâm."
Dima nhìn nhìn Al, lại nhìn nhìn Hermes, cuối cùng, gã hoàn toàn vô pháp lý giải cảnh cáo của bản năng vẫn là bị thói quen sớm đã dưỡng thành ngăn chặn: "Đương nhiên, chuyện này không có vấn đề, tôi một mình dưỡng thương cũng rất nhàm chán, để bọn họ tới chơi với tôi đương nhiên là tốt nhất."
Nghe được Dima trả lời, gương mặt Hermes thoáng nhu hòa xuống, hài lòng gật gật đầu: "Thật sự là đã làm phiền cậu."
"Lần đầu tiên nghe anh khách khí như vậy đấy!" Dima chế nhạo nói, khoa trương biểu hiện ra ngoài thụ sủng nhược kinh. "Trước kia anh không muốn làm gì đều tiện tay ném tới cho tôi, căn bản không thèm để ý bản thân tôi có nguyện ý không?"
Hermes nhíu mày, không trả lời.
—— đó là bởi vì hắn hiện tại đang tính kế anh, đẩy anh vào trong hố lửa đó. Tùy Viên trong lòng lặng lẽ trả lời câu hỏi Dima.
"Hảo, anh buổi tối không phải cũng giúp tôi chăm sóc Lam sao? Ban ngày đem bọn họ tống đến nơi này của tôi, coi như là phân công hợp tác rồi." Dima cười khoát tay áo, xem như chấm dứt cái đề tài này.
Ôm chờ mong đối với ngày mai, thanh âm tạm biệt của Al phá lệ vui sướиɠ, mà Tùy Viên đối với Dima thì nồng đậm thương hại, thậm chí chưa kịp giả khóc chia tay, đã bị Hermes gọn gàng linh hoạt mang đi.
Rời khỏi phòng bệnh, Tùy Viên xuyên thấu qua thủy tinh chứng kiến Dima ở trên giường bệnh bởi vì không yên lòng mà vẻ mặt trống rỗng, thở dài thật sâu.
—— có một tên cấp trên vô lương tâm không ngừng tính kế thân thể, tinh thần, thậm chí tình cảm của anh như vậy... thỉnh bớt đau buồn đi...
Muốn làm nam phụ kỳ thật cũng chẳng dễ gì.