Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì

Chương 68: Nhân Ngư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 68

Tuy quân doanh không cho phép người không có phận sự đi vào, mà sân huấn luyện người máy lại là nơi quan trọng nhất, nhưng Hermes và Dima đều là người quyền cao chức trọng, mang theo lại là hai bé cá nhà mình, nên bọn lính cũng không cản trở nhiều. Dù sao hướng vợ mình khoe khoang người máy, chiếm được hảo cảm sùng bái của đối phương là chuyện bình thường của con người, tất cả mọi người đều có thể lý giải.

Chỉ có điều, người làm vậy lại là Hermes, khiến cho không ít người phải ghé mắt nhìn, hiển nhiên, ấn tượng về vị trưởng quan mặt lạnh này ở trong quần chúng tuyệt đối không giống loại hình "lãng mạn ôm ấp tình cảm".

Do lần này là tự mình mở miệng khẩn cầu, cho nên Al khó có dịp nhẫn nhịn chịu đựng, không cự tuyệt Hermes ôm ấp, để phòng đối phương bởi vì không vui mà thay đổi chủ ý, xóa bỏ chuyện đã đáp ứng lúc trước.

Chỉ tiếc, Hermes tựa hồ căn bản không thèm để ý phần nhân tình này, cho dù có nhân ngư trong ngực nhưng trên đường đi vẻ mặt vẫn âm u như mưa gió đến nơi, khiến cho ba người còn lại thở mạnh cũng chẳng dám, sợ không cẩn thận một chút sẽ đốt phải tòa băng hỏa sơn này.

Tình huống như vậy kéo dài đến khi bọn họ đến sân huấn luyện người máy mới thoáng hòa hoãn một chút.

Bởi vì lòng hiếu kỳ và chờ mong với người máy, Al lập tức từ tâm trạng run sợ hồi phục lại, hết nhìn đông tới nhìn tây sợ mình bỏ sót cái gì, ngoài miệng không ngừng hỏi đủ loại chuyện về người máy.

Chỉ tiếc, Hermes hiển nhiên không có kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của cậu ta, để tránh xấu hổ, bảo mẫu Dima đã quen với việc này không thể không tiếp nhận vị trí này, kiên nhẫn giải thích mọi thắc mắc của Al.

Hình thức ở chung của một đoàn bốn người rất là quái dị. Hermes buồn bực bước nhanh về phía trước, vẻ mặt không kiên nhẫn, bé cá màu hồng trong ngực thì kinh ngạc nhô ra bờ vai của hắn, mải mê nhìn ngắm xung quanh và trò chuyện với Dima, Dima nhu hòa đáp lại cậu ta, có vẻ đã quên mất bé cá màu xanh trong lòng ngực mình, mà bé cá kia cũng không sảo không náo, chỉ mở to đôi mắt ngập nước lặng lẽ nhìn bốn phía, có chút tự đắc kỳ nhạc.(người ta vui thì mình cũng vui theo – nguồn nguyenla.wordpress)

Tùy Viên không biết nhiều lắm về người máy, một bên nghe Al hỏi Dima đáp, một bên để 5237 thay cậu tìm vài tư liệu bổ sung thường thức.

Sau khi đi vào nhà khách ở sân người máy, Hermes nhận được thông báo, cuối cùng mang theo Al rời đi, Dima lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp cúi đầu nhìn về bé cá của mình, trong nội tâm tràn đầy áy náy vừa rồi đã phớt lờ bé: "Có cái gì muốn nhìn không? Anh mang em đi."

Tùy Viên ngẩng đầu nhìn Dima nhu tình chân thành, có chút không quen khi bị người khác ngoại trừ người nọ đối đãi như thế, ánh mắt lóe lóe, suy tư một chút, nhẹ giọng mở miệng: "Có thể đi xem người máy của anh không?"

"Đương nhiên." Dima thấy Tùy Viên không muốn khóc, lập tức đáp ứng luôn, ôm bé lên người máy của mình, dung túng bé tò mò nhìn đông liếc tây trong khoang điều khiển.

Dima là nhân viên công chức, tuy quân hàm tương đối cao, nhưng người máy cũng chỉ là tiêu chuẩn bình thường, đứng một mình nhìn thì có vẻ cao to uy mãnh, nhưng là đứng cùng với các người máy khác thì lập tức mất điện. May mắn Tùy Viên không biết mấy thứ đó, nhìn thấy một người máy đã rất hiếu kỳ, thế mới không làm Dima cảm thấy mất mặt.

Người máy của Dima không có nhiên liệu, khởi động cũng không đứng dậy, cho nên Tùy Viên có quậy lung tung thế nào cũng không phản ứng, thấy Dima mặc bé sở tác sở vi, Tùy Viên dứt khoát nhân cơ hội để 5237 dạy bảo các thao tác cơ bản của người máy. Căn cứ theo lời 5237, tuy thế giới này cậu không cần đến kỹ năng này, nhưng là không thiếu dịp ở các thế giới khác cùng người máy "hảo hảo ở chung ", sớm học tập đối với cậu mà nói chỉ có lợi mà không có hại.

Vào lúc Tùy Viên đang "chơi" đến cao hứng, bộ dàm của Dima đột nhiên vang lên, Dima trấn an Tùy Viên, sau đó kết nối thông tin, ngoài ý muốn biết được nhân ngư của thằng sếp nhà mình một mình chạy vào bên trong một người máy!

"Sao cậu ta có thể đi vào?!" Dima rất là kinh ngạc.

"Chúng tôi thật không biết." Binh sĩ bên kia bộ đàm phi thường bất đắc dĩ, lại có chút bất an —— dù sao đại khái cũng là thất trách của hắn —— "Trung tướng Hermes có chuyện muốn làm, cho nên để phái một xe nhân ngư để cậu ta đi lại, thuận tiện hoạt động, đến khi cậu ta rốt cuộc như thế nào tránh được tuần tra trốn vào trong người máy, chúng tôi thật sự không biết..."

"Cậu ta thật sự là..." Dima câm nín, trong khoảng thời gian ngắn không biết hình dung cảm xúc trong lòng thế nào "Vậy anh báo cho tôi để làm gì? Nhanh báo cho Hermes a!"

"Chúng tôi đương nhiên là đã báo cho trung tướng Hermes." Binh lính tỏ ra vô tội. "Nhưng mà trung tướng Hermes có vẻ đang bận việc gì đó, bộ đàm không có người nghe, chúng tôi thử nhiều lần, cuối cùng bởi vì vì thời gian cấp bách, cũng chỉ có thể thông báo cho ngài, dù sao quyền hạn của chúng tôi không đủ, không cách nào tiến vào bên trong người máy..."

Dima thở dài thật sâu, có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, khó xử nhìn thoáng qua Tùy Viên vẫn hiếu kỳ không thôi với người máy, không thể không thỏa hiệp: "Hảo, tôi lập tức đến ngay, các anh đợi ở đó, bảo đảm an toàn cho nhân ngư của Hermes."

Nghe được Dima đáp ứng, binh sĩ bên kia bộ đàm cuối cùng cũng tìm được người tâm phúc, thả xuống gánh nặng, Dima cúp bộ đàm, cẩn cẩn dực dực ôm lấy Tùy Viên, thanh âm mềm mại: "Lam, anh hiện tại có chút việc, phải dẫn em ly khai, về sau anh lại mang em đến xem người máy được không?"

Tùy Viên lúc Dima nhận được thông tin đã sớm đoán được kết quả như vậy, lập tức chế tạo nước mắt nhỏ xuống, thút tha thút thít bắt đầu cáu kỉnh, không nguyện ý rời đi. Chỉ tiếc Dima chuyện khác đều có thể theo bé, lần này tuyệt đối không được, mặc dù bị Tùy Viên khóc đến mềm lòng tột cùng, nhưng chỉ có thể hung ác quyết tâm ôm bé ra khỏi người máy.

Bởi vì ôm theo một nhân ngư hành động không tiện, Dima ra khỏi người máy gọi một sĩ binh đến, đem Tùy Viên tạm thời giao cho hắn trông giữ, nhằm ngăn chặn chuyện như Al tái diễn, sau đó vội vàng rời đi.

Nhìn qua "thằng chồng" nhà mình không thèm quay đầu bỏ đi, Tùy Viên nghĩ dựa theo nhân vật đặt ra, mình nhất định phải thương tâm cực độ, vì vậy chẳng những không thèm thu hồi nước mắt, ngược lại khóc vô cùng hăng hái, thẳng đến khi binh sĩ bên người không ngừng khuyên bảo thúc thủ vô sách đột nhiên im lặng, sau đó lớn tiếng chào hỏi: "Trưởng quan hảo!"

Tùy Viên câm nín, lập tức ngừng tiếng khóc, xuyên qua hai mắt mê ly đẫm lệ nhìn về phía Hermes biết khi nào đã đứng trước người, chậm rãi chớp chớp lông mi hơi vểnh.

"Cậu đi xuống đi, trong này có tôi rồi." Hermes cúi đầu nhìn nhìn Tùy Viên, cố nén xúc động muốn thay bé lau đi nước mắt, chỉ lãnh đạm mở miệng.

Binh lính tự nhiên không nghi ngờ gì, đáp lại một tiếng sau đó bước nhanh rời đi. Thẳng đến khi xác nhận chung quanh hoàn toàn không có người khác, Hermes lúc này mới ngồi chồm hổm xuống, nửa bất mãn nửa đau lòng còn có chút ghét bỏ nâng tay lên, xoa xoa hai gò má Tùy Viên bị nước mắt thấm ướt: "Khóc đến mất nước đi? Em thật đúng là chuyên nghiệp."

Tùy Viên: "... ... Có nước không, tôi khát."

5237 nhìn hai người trong nháy mắt đã tán tỉnh nhau, cực kỳ đau đầu quay đầu đi, buồn bã không thôi.

Tiếp nhận bình nước Hermes đưa tới, thống thống khoái khoái uống vài ngụm lớn, Tùy Viên lúc này mới cảm thấy cổ họng của mình mới thư thái một chút: "Anh đây là đang định làm gì? Đem phần diễn của mình đổ hết cho Dima à?" (Ta muốn edit lại thành: Định để Dima đổ vỏ thay mình à? =)))

Dựa theo nguyên tác, sau khi Al vụиɠ ŧяộʍ leo vào trong người máy, nhận được tin tức vội vàng đuổi đến là Hermes chứ không phải là Dima, còn sự thật là, Hermes mặc kệ Al leo vào trong người máy, rồi lại che đậy tín hiệu bộ đàm của mình, dụng ý chính là muốn đem đoạn kịch bản này hoàn toàn đổ lên trên người Dima.

Đây là cao trào đầu tiên giữa Hermes và Al, khiến Hermes lần đầu tiên nhận thức nhân ngư của mình khác biệt đến cỡ nào, hôm nay, phần diễn quan trọng như vậy lại bị Hermes không chút do dự thay đổi đối tượng, hiển nhiên hắn đã hạ quyết tâm.

"Như vậy không phải rất thuận lý thành chương sao?" Hermes chẳng hề để ý nhún vai, nhìn vành mắt Tùy Viên vẫn có chút hồng, cẩn thận giúp cậu vuốt vuốt, giọng nói chua loét lại hoàn toàn tương phản với động tác ôn nhu. "Sao nào, em đang khó chịu vì anh tính kế để Dima vứt bỏ em à?"

"Làm sao có thể." Hoàn toàn vô pháp lý giải Hermes cố tình gây sự, Tùy Viên nhìn qua ánh mắt của hắn tràn đầy khó hiểu. "Chỉ là kịch bản..." Dừng một chút, Tùy Viên vô cùng nhụt chí mà bỏ qua. "Quên đi, nói cho anh cái này cũng vô dụng."

"Em biết là tốt rồi." Hermes hài lòng xoa xoa đầu Tùy Viên, sau đó bế cậu lên. "Chắc là Dima và Al còn một hồi lâu nữa mới xong việc nha, chúng mình đi chỗ khác chờ bọn họ nha."

Oa ở trong ngực Hermes, Tùy Viên cả người bắt đầu cứng ngắc lại, ánh mắt cực độ cảnh giác: "Anh muốn làm gì? !"

"Em cảm thấy anh muốn làm gì?" Hermes nhếch môi cười, danh chính ngôn thuận vừa ăn cướp vừa la làng. "Không cần phải luôn nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao đó đâu, hay là em đang chờ mong gì đó?"

Tùy Viên: "... ... ..."

"Em vừa nãy nghĩ anh làm gì với em?" Trong đôi mắt của Hermes tràn đầy ý cưới, cúi đầu xuống thân mật cắn cắn chóp mũi của Tùy Viên. "Nói đi mà, anh sẽ thỏa mãn em."

Tùy Viên: "... Tôi vừa nãy không nghĩ gì cả."

May mắn, bây giờ đang ở trong quân doanh, nghiêm mật phòng hộ nên Hermes cũng không có cách nào hoàn toàn tranh tai mắt của người khác động thủ động cước với Tùy Viên, cho nên cũng chỉ thoáng chiếm chút tiện nghi sau đó tiếc nuối thu tay lại.

Đương nhiên, cũng có khả năng là vì Dima bị thương thông báo tới quá là nhanh, làm cho Hermes còn chút lý trí mà kịp thời thu tay lại.

Trong nguyên tác, nguy hiểm ở phần này có thể thuận lợi vượt qua, hoàn toàn là vì Hermes đối với người máy thuần thục khống chế độ mạnh yếu, mà bây giờ, Dima thay Hermes đi cứu không có năng lực như vậy, cho nên thật đáng tiếc sau khi thành công cứu Al, bản thân lại bị thương, nằm chết dí trên giường bệnh.

Khi Tùy Viên và Hermes đến bệnh viện quân bộ, thương thế của Dima đã được xử lý, còn Al lông tóc không tổn hao tí nào thì ủ rũ ngồi bên giường bệnh của gã, vẻ mặt tự trách buồn khổ. Hiển nhiên, cậu ta giờ mới chính thức cảm nhận được bản thân là nhân ngư mềm yếu vô lực, bởi vì chính mình tùy hứng xúc động mà liên lụy Dima bị thương, điều này làm cho Al cảm thấy cực kỳ áy náy, tự trách.

Hermes trầm mặt, đem Tùy Viên trong ngực phóng tới trên ghế cách Dima xa nhất, lạnh giọng hỏi xem đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mà Tùy Viên thì hai mắt đẫm lệ lưng tròng lo lắng nhìn Dima, rồi lại bởi vì hành động bất tiện mà không cách nào tiến đến.

Dima đầu tiên là qua loa trấn an Tùy Viên, sau đó lại ôn tồn khuyên bảo Hermes bởi vì gã mà nổi giận với Al. Bởi vì nhân ngư trân quý, Dima từ trước đến nay tính cách ôn hòa cũng không cho là mình bởi vì Al mà bị thương có chỗ nào không đúng, nhìn đến biểu tình của Al áy náy đến cực điểm, vỗn cũng có bất mãn nho nhỏ cũng trong giây lát tan thành mây khói, thậm chí còn có chút bận tâm cậu ta vì vậy mà dẫn đến Hermes không vui.

Bởi vì trong nội tâm đang có tính toán nhỏ nhặt, Hermes hoàn toàn không vì Dima khuyên bảo mà hòa hoãn thái độ, biểu đạt trọn vẹn ra bản thân bất mãn với Al, mặc cho Dima liên tục khuyên bảo tỏ ra bản thân rất bực bội như sắp muốn vất bỏ Al đến nơi.

Thấy Al tràn đầy cảm kích nhìn Dima, cảm thấy lửa cháy đủ rồi Hermes ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Cậu đã cứu Al, tôi rất cảm kích."

Dima nhẹ nhàng thở ra, gã hiểu rõ tính tình của Hermes, nói như vậy trên cơ bản nghĩa là chuyện này được bỏ qua không đề cập tới: "Ai bảo anh lúc ấy không có thời gian đến chứ? Đây là việc tôi phải làm."

Hermes nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Tùy Viên xa xa ngồi một góc: "Hiện tại cậu đang nằm viện, không có cách nào chăm sóc nhân ngư, để báo đáp lại, thời gian cậu dưỡng thương tôi sẽ cậu chăm sóc nó."

Dima chần chờ một chút, mặc dù có chút không tình nguyện phải chia lìa với nhân ngư của mình, nhưng cũng biết với tình huống trước mắt của bản thân quả thật chỉ có phương pháp của hắn, đành cười khổ một cái: "Vậy thì nhờ anh, nếu như có thể... Năng mang em ấy đến thăm tôi."

Biết hiện tại không thể quá chớn, Hermes mím môi, kiềm chế bất mãn, gật đầu đáp ứng: "Tôi tận lực."

Tạm thời cướp được Tùy Viên đến tay, Hermes đắc chí vừa lòng, làm Tùy Viên không khỏi hoài nghi ngay từ đầu mục đích của hắn là một mũi tên trúng hai con nhạn. Trước khi đi, Tùy Viên hai mắt đẫm lệ ôm chặt Dima, tận chức tận trách diễn màn kịch một nhân ngư sắp phải chia xa chồng mình.

"Ở nhà Hermes nhớ rõ phải ngoan ngoãn, chờ vết thương của anh lành rồi sẽ đi đón em trở về." Ôm Tùy Viên, thương tiếc sờ lên mái tóc xanh mềm mại, Dima rất lo lắng mà ôn nhu khuyên bảo, cuối cùng tại khẽ hôn lên mi tâm của cậu.

Tùy Viên thân thể cương cứng, thầm hối hận mình không nên diễn quá mức như thế, mà Al thì rùng mình một cái, cẩn cẩn dực dực nhìn Hermes đứng bên cạnh mặt không biểu tình nhìn xem một màn này, không để lại dấu vết điều khiển xe nhân ngư dịch ra xa, cực lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình —— mới trải qua một hồi răn dạy dài đằng đặc vừa rồi, cậu ta giờ cực kỳ sợ Hermes.

"Đi thôi." Hermes tiến lên, gọn gàng linh hoạt móc Tùy Viên từ trong ngực Dima ra.

Dima biết rõ thằng sếp nhà mình xưa nay làm việc mạnh mẽ vang dội, không thể chịu được màn từ biệt sến sủa như vậy, lập tức không dám giữ nữa, chỉ có thể dõi mắt nhìn theo nhân ngư của mình bị thằng khác ôm đi.

Tùy Viên ngẩng đầu nhìn Hermes, phát hiện ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm trên trán của mình, không khỏi sợ run cả người, miễn cưỡng nở ra một nụ cười nịnh nọt lấy lòng.

Nhìn phương thức ở chung giữa Tùy Viên và Hermes, Dima nằm ở trên giường bệnh bắt đầu ở dưới đáy lòng lo lắng, bé cá nhát gan nhà mình liệu có bị thằng sếp của mình dọa cho vỡ mật mà chết không.........
« Chương TrướcChương Tiếp »