Chương 65: Thú Nhân

Chương 65

Nghiên cứu khua chiêng gõ trống tiến hành, tựa hồ là vì tình huống báo cáo cho bọn họ đã rất nghiêm trọng, mùa đông lần này cũng dài dằng dặc.

Một tháng, hai tháng, ba tháng... Đáng lẽ đã phải là mùa xuân, bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu tiết trời ấm lại. Mùa đông lần này vốn đã đến sớm trước thời gian, khiến các thú nhân không có thời gian giống như mọi năm chuẩn bị tốt cho mùa đông, cũng bởi vì quy mô thú triều lần này khá lớn, khiến cho không ít biên giới tiểu thành trấn thậm chí cả đại thành trấn đều bị đánh sâu vào gây tổn thất rất lớn, cho nên mùa xuân còn chưa đến, đồ ăn đã cạn kiệt. Không cách nào nhịn được đói bụng, các chân thú không thể không rời nhà, không để ý nguy hiểm một lần nữa tiến vào tùng lâm, hy vọng có thể tìm kiếm được vật gì đó để no bụng, lại phát hiện vô luận là động vật hay là thực vật đều như là bị đại tuyết bóp chết sinh cơ vậy, cơ hồ không để lại bất luận dấu hiệu sinh tồn nào cả.

Bởi vì nhiệt độ thấp và đói bụng, trước hết gặp phiền toái nhất là thú nhân tuổi già, á thú đang mang thai, thú con còn chưa sinh ra bao lâu, vẫn còn rất yếu ớt. Đưa mắt nhìn lại, trên mặt rất nhiều thú nhân đều mang vẻ tương lai mờ mịt cùng nỗi đau đớn khi mất đi thân nhân, bọn họ chết lặng trải qua một ngày lại một ngày, trước khi chìm vào giấc ngủ cầu nguyện thú thần che chở, rồi mỗi lần sau khi tỉnh giấc lại lâm vào tuyệt vọng càng sâu.

"Các ngươi đem con mồi lấy về đi..." Ánh mắt Tùy Viên phức tạp nhìn Monroe và Moya, hai thú nhân so với lúc trước gầy đi rất nhiều, may mà tinh thần vẫn coi như không tệ, không có vẻ chán chường tiêu cực.

Lúc này đây, bọn họ cùng vài vị chân thú hẹn nhau tiến vào tùng lâm đi săn, di chuyển hồi lâu chỉ đυ.ng phải một ổ chuột lang, bất quá, bọn họ vẫn nhịn đói, đem mang trở về, giao cho Tùy Viên. Không thể không nói, cái này khiến Tùy Viên rất là cảm động, càng không thể tiếp nhận tâm ý của bọn hắn.

"Cảm ơn các ngươi, bất quá các ngươi so với ta càng cần đồ ăn hơn." Tùy Viên dừng một chút, có chút vô thố bổ sung.

"Ngươi thật sự không cần?" Monroe nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Tùy Viên gầy teo nho nhỏ núp ở trong chăn lông thành một cục. "Theo ta được biết, Leonard rất ít khi tiến vào tùng lâm đi săn, đồ ăn của ngươi thật sự còn đủ sao?"

"Rất ít tiến vào không có nghĩa không đi vào, trái lại, cái này chỉ có thể nói rõ hiệu suất của ta so với các ngươi tốt hơn nhiều." Thanh âm lạnh lùng thay thế Tùy Viên trả lời Monroe, báo đen ngậm một con hươu sừng tấm béo tốt đi vào nhà, so với đám chuột lang nhỏ gầy đặt cùng một chỗ, giống như không nói gì mà đang khoe khoang khoác lác. "Eli là bầu bạn tương lai của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc em ấy, không cần các ngươi quan tâm."

Sắc mặt Moya biến hóa, mang theo một chút không cam cùng một chút kính nể, thậm chí còn có một chút an tâm, yên lặng cúi đầu đem chuột lang thuộc về mình cầm lên.

"... Ngươi làm như thế nào?" Mà ngay cả Monroe cũng không khỏi bội phục thực lực của Leonard. Tựa hồ từ sau khi gã bởi vì Eli mà coi đối phương là địch thủ, gã liền không còn có cơ hội trên cơ Leonard, ngược lại mỗi lần khıêυ khí©h đều bị đối phương vững vàng ngăn chặn, không có cơ hội xoay người, điều này bất ngờ làm nổ tung lòng tự trọng của Monroe.

"Ta đương nhiên có phương pháp của ta, dù nói ra, ngươi cũng không làm được." Leonard chẳng hề để ý trả lời, rất là bí hiểm.

"... Trao đổi với hệ thống à?" Tùy Viên co rúm lại trong chăn lông, nhỏ giọng hỏi.

"Ân, khẳng định là trao đổi với hệ thống." 5237 đồng ý gật gật đầu một cách sâu sắc. "Đồ ăn là vật phẩm giá rẻ nhất khi dùng tích phân để đổi."

Leonard: "... ... ..."

Monroe & Moya: "... ... ? ? ?"

Không lưu tình chút nào đuổi Monroe và Moya đi, Leonard một lần nữa trở lại phòng dưới cái liếc của Tùy Viên bắt đầu xử lý hươu sừng tấm "đổi từ hệ thống". Tùy Viên cảm giác có chút đói, lỗ tai dựng thẳng, cái đuôi vung vẩy, đôi mắt trông mong nhìn qua, như là con mèo chờ đợi chủ nhân cho ăn.

"Nghiên cứu tiến hành thế nào?" Đốt lò lửa, đặt thịt lên kệ nướng, Leonard nhìn Tùy Viên yên lặng tiến đến bên cạnh mình, ngữ khí ôn hòa hỏi thăm.

Tùy Viên hít hít cái mũi, nháy mắt cũng không thèm nháy nhìn chằm chằm vào thịt hươu đang nướng trên kệ nướng, không yên lòng trả lời: "Không sai biệt lắm."

"Sắp chết rồi hả?" Leonard động tác dừng lại.

"Ân, khoảng một hai ngày nữa là chết rồi." Tùy Viên nghiêm túc gật gật đầu.

5237: "... Thật không biết phải hình dung đối thoại mười phần fờ mờ lờ này của các người như thế nào nữa....."

Trong nguyên tác, đoạn thời gian này, đám người Allen rốt cục cũng hoàn thành nghiên cứu bút ký, vẽ ra một phù chú có thể phóng thích năng lượng tự nhiên.

Làm người tự mình đem phù chú vẽ ra, Allen vốn tính toán tự mình thí nghiệm hiệu quả của nó, chỉ có điều đồng dạng tham dự nghiên cứu phù chú, đem việc đối nghịch với Allen trở thành một đại sự trong nhân sinh của mình Eli ngược lại xuống tay trước.

Eli đang đứng ở đỉnh cao lại bị đẩy xuống đáy cốc, nếu như lúc này đây y thành công, là người đầu tiên sử dụng phù chú tất nhiên sẽ lưu tên trong lịch sử tiền đồ xán lạn, y tuyệt đối có thể xoay người, mà nếu như y thất bại... Bởi vì Allen mà bị Leonard chán ghét, vứt bỏ, đồng thời cũng bị người nhà chỉ trích y cơ hồ cũng đã không còn gì có thể mất đi.

—— do đó, ôm ý nghĩ như vậy, Eli thay thế Allen sử dụng phù chú mất đi tính mạng → →

Phù chú cũng không thành công, hoặc là nói, ở một trình độ nào đó đã thành công, mà tất cả mọi người bị biểu hiện hoàn mỹ bên ngoài của nó mê hoặc, quên mất cho dù là sức mạnh gì đều khó có khả năng từ không thành có. Phù chú này sở dĩ có thể phóng thích năng lượng tự nhiên, nhất định là trước đó phải hấp thụ một loại loại lực lượng, mà loại lực lượng này, chính là sử dụng tinh thần lực, cảm giác lực, thậm chí là sinh mệnh lực của người làm bùa.

Eli nhiều lần bởi vì tùy hứng mà gây cho Allen phiền toái, thậm chí mấy lần uy hϊếp an toàn tính mạng của cậu ta, cuối cùng, y dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng sống của Allen, cũng không biết có phải là nhân quả tuần hoàn, báo ứng thỏa đáng hay không.

Khi một cỗ lực lượng hùng vĩ như nước lũ từ sở nghiên cứu tràn ra, tất cả các thú nhân đang đắm chìm trong giấc mộng đều bị đánh thức.

Dưới màn đêm đen nhánh, vầng sáng màu bạc bay thẳng đến chân trời, sau đó hóa thành những lấp lánh ánh bạc rải xuống, cùng bông tuyết màu trắng quấn quýt nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.

Một loại lực lượng hoàn toàn mới tràn đầy trong không khí, mọi người bởi vì tuyết rơi liên miên mà tâm tình nặng nề không hiểu sao mà buông lỏng, không biết rõ chuyện gì xảy ra bọn họ dần dần tụ tập đến cột sáng ở sở nghiên cứu, lại phát hiện tòa kiến trúc kia đã sụp xuống.

Ở trên mảnh phế tích, một thiếu niên tai mèo màu đen cầm phù chú trong tay, mắt hơi hơi nhắm lại, bị ánh sáng chói lọi màu bạc bao phủ, gương mặt mỹ lệ mà thành kính như thể thần linh giáng thế, mà ở bên cạnh thiếu niên, có một con báo săn màu đen nằm nghiêng, như đang lười biếng híp mắt, lại như vô lực nhẹ lắc lắc cái đuôi.

"Eli? Leonard? !" Cuối cùng cũng thấy rõ hai cái thân ảnh quen thuộc rốt cuộc thuộc về ai, Allen quá sợ hãi, muốn nhào tới lại bị ánh sáng màu bạc chói lọi cách ly, chỉ có thể bất lực gõ lên bức tường không biết tên cản trở. "Mau buông phù chú xuống! Ngươi biết ngươi đang làm gì không?!"

Thứ gì càng đẹp, thì càng ẩn chứa nguy hiểm, áng sáng chói lọi màu bạc không chút lưu tình hút sức lực trong thân thể thiếu niên, gương mặt vốn hồng nhuận đã tái nhợt như tuyết, đôi mắt vốn xán lạn như sao cũng dần dần mất đi hào quang, thiếu niên tựa hồ nghe không được bất cứ âm thanh nào truyền từ bên ngoài, thậm chí cả ý thức cũng không thanh tỉnh, chỉ ở thời khắc sắp ngã xuống hơi hơi nghiêng đầu, hướng về phía đám người Allen, sau đó vẻ mặt biểu lộ một tia tiếc nuối, nặng nề mà áp trên người báo đen.

—— tính nhầm thời gian rồi, không nghĩ tới lực lượng của cậu cường đại hơn Eli trong nguyên tác nhiều như vậy, một mực kiên trì đến lúc mọi người tụ tập còn chưa chết, không cách nào dựa theo miêu tả trong nguyên tác cô độc chết đi, Tùy Viên cảm thấy thật sự rất tiếc nuối...

Hắc báo thoáng giật giật, cúi đầu xuống, dùng lưỡi thô ráp khẽ liếʍ lấy gò má mất đi huyết sắc của thiếu niên, đôi mắt khép kín lại hơi hơi mở môi ra, cuối cùng từ trong yết hầu phát ra một tiếng gầm nhẹ như nức nở, tựa hồ mang theo quyến luyến vô tận.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Sử dụng đủ loại phương thức cũng vô pháp phá vỡ cột sáng màu bạc, Sennuo và Moya nóng nảy gần như điên cuồng, mà Monroe lại yên lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ là đã nhận ra cái gì vậy, gương mặt tràn đầy ẩn nhẫn cùng thương tiếc.

"Cậu ấy sử dụng chú phù... chú phù kia... vốn là tôi định dùng ..." Allen vô lực dọc theo bức tường trong suốt quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào, vô thố lắc đầu. Tình huống này người phải đối mặt vốn là cậu ta, mà Eli thay cậu ta thừa nhận hết thảy, nhưng mà Allen không hề cảm thấy nửa phần may mắn, trong nội tâm tràn đầy tự trách và hối tiếc.

"... Phù chú, thất bại sao?" Lão sư phù chú học chậm rãi đi tới, sắc mặt đau thương. Ông vốn không thích Eli, cũng không hài lòng trong khoảng thời gian nghiên cứu gần đây cậu chỉ hời hợt làm cho có lệ, tuy cũng không muốn nhìn đến kết quả như vậy, nhưng so với Eli, ông càng quan tâm đến phù chú ảnh hưởng đến sinh tồn tử vong của tộc bầy thú nhân.

"Không... đã thành công... Phù chú đã thành công..." Allen tay nắm chặt thành quyền, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm vào một người một báo như đang ôm nhau ở trong cột sáng màu bạc, ngay cả hàm răng của mình đang cắn nát môi cũng không biết. "Em sớm nên nghĩ tới, sớm nên nghĩ tới! Năng lượng tự nhiên không có khả năng từ không thành có, phù chú kia, là đạo cụ sử dụng tinh thần lực và sinh mệnh lực chuyển hóa thành năng lượng tự nhiên!"

Lão sư phù chú học sắc mặt đột biến: "Dám tự tiện vụиɠ ŧяộʍ sử dụng phù chú chưa hoàn thiện, Eli nó —— "

"Bởi vì y biết, dù có nói ra cũng vô dụng." Monroe đột nhiên mở miệng, lạnh lùng cắt đứt lời nói lão sư môn phù chú, sau đó trong lúc mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú chậm rãi nhắm hai mắt lại. "Các ngươi vẫn luôn bị Eli che mắt, hoàn toàn không biết rằng cảm ứng lực của y thực sự không phải là cấp bảy biểu hiện ra ngoài, mà còn mạnh hơn rất nhiều —— mạnh đến nỗi đến ngay cả ta cũng nhìn không ra cậu ấy rốt cuộc đạt tới loại trình độ nào."

Nghe được lời của gã, tất cả mọi người trong mắt đều tràn ngập không thể tin, mà ngay cả Sennuo cũng không có phát giác, đệ đệ của mình trên mình lại cất giấu bí mật như vậy.

"Ta chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện, cũng không biết y vì sao phải làm như vậy, người duy nhất biết đến, chắc chỉ có hắn." Monroe đem ánh mắt quăng về phía báo đen trong cột sáng, trong giọng nói mang theo yêu thích và ngưỡng mộ cùng đau xót không hề che dấu, thậm chí còn có tự hào —— đó là á thú duy nhất mà gã từng muốn dâng lên tất cả —— "Eli hiểu về phù chú so với tất cả mọi người còn sâu hơn nhiều lắm, y khẳng định đã sớm nhìn ra tai hại của phù chú này, cho nên, y lựa chọn trước khi Allen thí nghiệm lặng lẽ ra tay trước. Nếu như có một người có năng lực lớn nhất đem lực lượng bản thân chuyển hóa thành năng lượng tự nhiên, giải quyết khốn cảnh trước mắt, như vậy người đó chỉ có Eli, mà nếu để những người khác đi làm, chỉ có thể làm vật hy sinh vô nghĩa mà thôi."

Thanh âm Monroe vang vọng dưới bầu trời đem yên tĩnh, khiến các thú nhân không tự chủ được nín thở ngưng thần, thậm chí cả hô hấp đều vô thức phóng nhẹ. Bọn họ không biết có nên tin tưởng lời Monroe hay không, dù sao tất cả đều phát sinh thật sự là quá mức đột ngột, không hề có dấu hiệu, làm cho bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp.

"Đứa ngốc..." Thật lâu, Allen vẫn luôn đứng trước cột sáng rốt cục nhẹ nhàng hộc ra hai chữ này, giơ tay che lại khuôn mặt của mình. Cậu ta vẫn cho rằng nam nhân không dễ rơi lệ, hôm nay lại hoàn toàn không có cách nào ức chế dùng khóc để phát tiết đau xót trong nội tâm cùng buồn bã trong đầu.

Sennuo không đi an ủi Allen, hắn chỉ tựa lên bức tường trong suốt, mắt không nháy một cái chăm chú nhìn đệ đệ bản thân vẫn luôn sủng ái. Hắn không biết mình làm sai chỗ nào, khiến cho Eli chưa bao giờ đem bí mật này nói cho hắn biết, sau đó cứ như vậy không nói tiếng nào, cả một câu từ biệt cũng không có đã vĩnh viễn rời xa.

Cậu vì thay thế Allen muốn thử nghiệm phù chú mà chết, cũng là vì yêu mến Allen của hắn, Sennuo không rõ đêm trước Eli mỉm cười nói "ngủ ngon" với hắn rốt cuộc là dùng loại tâm tình nào để nói đây, mà hắn cũng hoàn toàn không có phát giác được có bất luận gì khác thường, cũng chỉ là như vậy không có gì đặc biệt xoay người rời đi.

... Hồi tưởng lại một màn cuối cùng kia, Sennuo cảm giác mình giống như là một tên tội nhân, cô phụ đệ đệ chính mình thương yêu nhất.

Không có người mở miệng nói câu nào, mãi cho đến khi cột sáng màu bạc dần dần tiêu tán, hàng rào trong suốt trước mặt mọi người rốt cục mở ra.

So với đám người không dám đối mặt với sự thật mà e sợ bước vào, Monroe vẫn luôn bảo trì tỉnh táo cùng lý trí, đi đến bên cạnh Eli và Leonard.

Eli an tường nằm trong ngực Leonard, bị báo săn màu đen xem như trân bảo ôm lấy, Monroe ngồi chồm hổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng thử hơi thở của hai người, sau đó chậm rãi chợp mắt, cúi đầu, làm kính lễ cao nhất đối với thú nhân đức cao vọng trọng đã qua đời.

—— một hồi lễ này, đã bóp nát hy vọng nhỏ bé mà đám đông vẫn còn ôm lấy.

"Y là kiêu ngạo của các ngươi, Sennuo." Monroe duỗi hai tay ra, cẩn thận đem Eli theo Leonard trong ngực ôm ra, trịnh trọng giao cho Sennuo sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt âm u.

Sennuo tiếp nhận Eli, miễn cưỡng nở ra một nụ cười đắng chát, cúi đầu xuống, hôn hôn cái trán của đệ đệ mình: "Đương nhiên, y vẫn mãi là vậy, y hy sinh vì tộc đàn chúng ta, gia tộc của chúng ta cùng song thân —— đều sẽ vì y mà cảm thấy kiêu ngạo."

Nhìn Sennuo muốn khóc lóc mà còn phải nở nụ cười đau thương, Allen hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy cánh tay Sennuo, bắt chước động tác của hắn, ở trên cái trán lạnh như băng của Eli run rẩy hôn xuống.

Chất lỏng ấm áp từ trong hốc mắt chảy ra, nhỏ xuống gương mặt của Eli, Allen nghiêng đầu mạnh sang chỗ khác, che dấu nước mắt không khống chế nổi.

Hồi tưởng Eli lần đầu tiên chủ động đáp lời của mình, chủ động mang theo ghi chép văn tự cùng mình nghiên cứu, Allen đột nhiên cảm thấy kỳ thật bắt đầu từ khi đó, Eli đã biết vận mệnh sắp tới của mình, cho nên y mới bình tĩnh như vậy, trấn định như vậy, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa chân chính của cuộc đời, chỉ yên tĩnh chờ đợi đến cuối cùng, sau đó không chút do dự thực thiện, giống như là sứ giả thú thần phái tới cứu vớt tộc đàn.

—— có lẽ, đây chỉ là suy đoán của một mình cậu ta, có lẽ là sự thật, nhưng tất cả đã không còn cách nào nghiệm chứng.

Cuối cùng nhìn thoáng qua Sennuo và Allen cẩn thận mà quý trọng ôm Eli vào trong ngực, Monroe lần nữa quay đầu nhìn về báo đen có chút cô đơn nằm trên mặt đất.

Moya đứng bên người Monroe, hắn vẫn còn không có cách nào đối mặt với tử vong của á thú mà chính mình một mực đi theo cũng nhiệt tình yêu thương, cho nên cũng không có đi qua, mà là cùng Monroe, nâng lên thi thể Leonard.

"Thật không biết tiểu tử ngươi rốt cuộc là khôn khéo, hay là ngu xuẩn đây." Monroe nhẹ lẩm bẩm. "Ta chưa từng hiểu được ngươi."

"... Kỳ thật ta rất hâm mộ hắn, hắn có thể luôn luôn cùng một chỗ với Eli, thậm chí cả tử vong cũng không có cách nào tách bọn họ ra." Ánh mắt Moya rũ xuống, giọng nói đắng chát. "Nếu như Eli cho phép, ta cũng có thể vì y làm như vậy, chỉ tiếc y cùng với Leonard cho tới bây giờ không cho phép người thứ 3 chen vào, ngay cả cái chết, cũng không được."

"... Ta tuy đối với Eli có hảo cảm, nhưng vẫn còn chưa tới được một bước này, cho nên vô pháp lý giải tâm tình của các ngươi." Monroe nhìn nhìn Moya, an ủi đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Bất quá ta tin tưởng, ngươi sẽ gặp được một á thú khác đủ giá trị để ngươi đi kính dâng lòng trung thành." (Ơ kìa, ta là ship Monroe x Moya nha)

"Có lẽ." Moya cười khổ một cái, nhẹ nhẹ gật gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc lắc. "Nhưng mà, Eli chỉ có một, không có người nào có thể thay thế y."

Ánh rạng đông đầu tiên xuyên qua tầng mây dày đặc, bao phủ đám người ở phế tích sở nghiên cứu, một thú nhân yên lặng nhìn xem hết thảy như bị ánh rạng đông làm mê ly con mắt, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc "A" một tiếng.

Theo động tác và tiếng hô của hắn, càng ngày càng nhiều thú nhân ngẩng đầu.

Mây đen dày đặc bắt đầu tiêu tán, lộ ra bầu thời xanh thẳm đã lâu không thấy, còn có mặt trời mọc không hề chói mắt lúc sáng sớm.

"... Tuyết, cuối cùng cũng ngừng..."

Đại tuyết kéo dài mấy tháng rốt cục cũng ngừng, ánh nắng chiếu lên trên người mang theo ý xuân ấm áp.

Kiếp nạn thứ nhất cuối cùng cũng vượt qua, kế tiếp, vì khôi phục sức sống tự nhiên, các thú nhân còn có rất nhiều việc cần phải làm, nhưng mà vô luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ không đi đến sai lầm cũ, không cô phụ người vì gọi mùa xuân tới mà hy sinh...