Chương 64
Bão tuyết một mực giằng co ba ngày, may mắn dị thú bọn họ mang theo cũng đủ để làm đồ ăn, nước thì có thể lấy từ tuyết đọng, sinh tồn không bị uy hϊếp quá lớn, lo lắng duy nhất chính là thời tiết cứ liên tục duy trì như vậy thì không xong.
May mắn, vào ba ngày sau, bầu trời cuối cùng cũng sáng trong trở lại.
Các thú nhân chờ đợi lúc này đã lâu không dám trì hoãn, lập tức chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra đi, so với bọn họ tâm tình vui vẻ thoải mái, Tùy Viên luôn luôn chờ đợi nhân vật chính Allen phát hiện văn tự trong động sốt ruột đến thấu gan! Bởi vì Allen gần như không rời Sennuo chỉ một lát, căn bản không có nhàn tâm đi loạn bốn phía!
... Tiếp tục như vậy, tuyệt đối không được a!
Thừa dịp các chân thú thu thập hành trang, làm hai á thú duy nhất không cần vận động tay chân, Tùy Viên bắt được cơ hội đi đến chỗ Allen đang giúp Sennuo thu xếp đồ đạc: "Mày nhìn thấy nham họa
(bức vẽ trên đá) trong động chưa?"
Allen quay đầu lại, sửng sốt một chút, lần đầu tiên được Tùy Viên chủ động bắt chuyện khiến cậu ta có chút thụ sủng nhược kinh: "Chưa nhìn, làm sao vậy, cậu cảm thấy hứng thú à?"
Nham họa trong động là do nhóm chân thú thăm dò sơn động phát hiện đầu tiên, Allen cũng từ trong miệng bọn họ nghe qua một hai lần, bất quá cậu ta không hiểu lắm về lịch sử thú nhân, hơn nữa cũng không có hứng thú, trong mắt cậu ta, cái thứ này tự nhiên so với việc chăm sóc Sennuo kém hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh đã bị cậu ta ném ra sau đầu.
"... Tao cảm thấy hứng thú, mày đi theo giúp tao xem." Tùy Viên có chút không được tự nhiên nói, trong nội tâm bưng lấy nhân vật đặt ra đã vỡ thành cặn bã trên đất rơi lệ đầy mặt. "Mày đừng có suy nghĩ nhiều nha, bởi vì tất cả mọi người đang bận, cho nên tao chỉ có thể tìm mày."
Allen nở nụ cười, giơ tay lên vô thức muốn học Sennuo xoa tóc Tùy Viên một cái, sau đó đột nhiên nhớ ra người trước mặt này tính tình kiêu căng, dừng một lát mới đưa tay đặt ở trên vai của cậu: "Hảo, tớ đi cùng cậu."
Mặc dù ngữ khí Allen như đang dỗ trẻ con làm cho Tùy Viên rất là bất mãn, nhưng vì tiếp tục kịch bản, cậu... nhịn!
Dựa theo nguyên tác, Allen nhìn thấy những văn tự kia thuần túy chỉ là trùng hợp. Trong kịch bản, người bị thương là Leonard và Monroe, hai người kia tuy bị thương, nhưng không tính quá mức nghiêm trọng, ít nhất khi Allen chăm sóc cho bọn họ còn có tinh lực tranh giành tình nhân, đối chọi gay gắt.
Lúc đó, Allen tuy đã nhận mệnh thừa nhận bản thân phải bị nam nhân theo đuổi, thậm chí thân phận á thú sinh hài tử, nhưng bấy giờ vẫn chưa cách nào đồng thời tiếp nhận hai người. Bị bọn họ làm cho não đau, lại không có cách nào ngăn cản, Allen chỉ đành ở một lần lại phát sinh xung đột đem hai người ném sang một bên, mình thì loạn chuyển bốn phía tìm kiếm một chút yên tĩnh, không nghĩ tới di chỗ nọ chuyển chỗ kia, liền thấy được văn tự trong động.
Hôm nay, người bị thương chỉ có Sennuo, còn là trọng thương, Allen một lát cũng không dám bỏ đi, hơn nữa hai người còn đang ở giai đoạn ngọt ngào tiểu biệt thắng tân hoan, đương nhiên không khiến cho Allen tâm phiền đến muốn rời khỏi, một mình một người.
Vì vậy, cứ một mực kéo a kéo, một mực kéo dài tới lúc phải rời đi, Tùy Viên mới không thể không xuất hiện, thúc đẩy một phần kịch bản khó nảy sinh.
Mang theo Allen quen việc dễ làm đi về phía trong sơn động tối tăm có vách tường khắc văn tự, Tùy Viên và Allen sóng vai đứng ở trước nham bích, một thằng thì không thèm đếm xỉa, một thằng thì khó có thể tin.
Allen tiến lên một bước, tựa hồ có chút không tin vào hai mắt của mình giơ tay lên, sờ lên văn tự trên vách tường quen thuộc đến cả đời khó có thể quên, thẳng đến khi cẩn cẩn thận thận đọc tự thuật trên đó đến hai lần, lúc này mới nhớ ra bên người còn có Tùy Viên.
Quay đầu nhìn về phía Tùy Viên, phát hiện cậu có vẻ không có bất kỳ hứng thú gì với những văn tự này, cũng rất là khác thường không thúc giục mình rời đi, Allen nhíu mày, đột nhiên có một loại suy đoán rất là vớ vẩn: "Eli, cậu biết phía trên này ghi gì không?"
"Trên đó?" Tùy Viên khiêu mi. "Đây không phải đồ án trang trí sao? Còn có ý nghĩa đặc biệt gì nữa?"
Allen cẩn thận quan sát vẻ mặt Tùy Viên, nhìn ánh mắt chân thành của cậu, trong đôi mắt thanh tịnh tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không giống như đang giả vờ, không khỏi cười thầm chính mình thật sự là nghĩ quá nhiều.
Tuy cử chỉ của Tùy Viên xác thực có chút kỳ quái, nhưng mà cậu xem không hiểu văn tự trên vách tường, nếu không... chẳng phải cậu cũng giống hắn đồng dạng, là xuyên qua? Huống hồ nếu như có thể xem hiểu, Tùy Viên không có khả năng còn bình tĩnh giống như bây giờ.
Allen hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Đúng , phía trên này... là ghi chép của tiền nhân lưu lại từ xa xưa, tớ đã từng nhìn qua loại văn tự này, cho nên miễn cưỡng có thể đọc hiểu —— cậu muốn biết trên đó ghi cái gì không?"
Tùy Viên mở to hai mắt nhìn, tuy tiếng Trung giản thể trên vách tường như là lão bằng hữu của cậu, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng cậu lộ ra thần sắc có chút giật mình lại có chút hiếu kỳ.
"... Tớ muốn ghi chép lại những thứ này, thuận tiện phiên dịch thành ngôn ngữ của chúng ta bây giờ." Allen mím môi, nhanh chóng móc ra lá bùa và phù chú mà á thú đều sẽ tùy thân mang theo, có lựa chọn mà phiên dịch văn tự trên vách tường xuống, mỗi lần viết xong một phù giấy, liền đưa cho Tùy Viên, để cậu quan sát.
Trên vách tường là ghi chép chủ quan của một vị tiền bối cũng xuyên qua thành á thú, hắn vốn là truyền nhân đạo gia, sau khi đi vào thế giới này để sống sót, cuối cùng phát hiện được hữu ích thiết thực của năng lượng tự nhiên, vì vậy ở trong tộc bầy thú nhân làm một cuộc cải cách —— cái này giải thích vì sao phù chú á thú lại giống hệt với văn hóa đạo gia Trung Quốc, bất quá là sư xuất đồng nguyên
(chắc là trò cùng một thầy =.=) mà thôi.
Có phù chú cùng năng lượng tự nhiên, tộc bầy thú nhân này nhanh chóng quật khởi, các thú nhân tìm được chỗ tốt bắt đầu càng ỷ lại vào năng lượng tự nhiên, dùng đủ mọi loại phương thức cướp lấy, lợi dụng, xây dựng thành văn minh của mình, mà vị tiền bối đưa ra hữu ích thiết thực của năng lượng tự nhiên, cũng ở trong tình thế vui sướиɠ hướng vinh quang tốt đẹp, phát hiện một nốt nhạc không hài hòa.
Không có có một loại tài nguyên nào chỉ biết lấy mà không cạn, năng lượng tự nhiên cũng giống vậy, tuy nó có thể thong thả tái sinh, nhưng không bù được các thú nhân không biết tiết chế bòn rút. Lúc năng lượng tự nhiên suy kiệt, khí hậu biến xấu, tai họa khắc nghiệt liên tiếp phát sinh, tiền bối đến từ tương lai văn minh đương nhiên biết rõ hậu quả nếu cứ duy trì phát triển như vậy, chỉ tiếc tuy hắn sáng tạo ra phù chú, chiếm được danh dự cực lớn, nhưng thế đơn lực bạc, sức mạnh cá nhân vô luận thế nào đều bù không được khát vọng sức mạnh của cả tộc bầy thú nhân. Đến cuối cùng, hô hào của hắn bị các thú nhân lựa chọn quên lãng, tiền bối không thể không tiếp nhận sự thật như vậy, cố gắng tự tìm phương pháp giải quyết.
Ở thời kì đó, tộc bầy thú nhân đã sinh ra chữ viết, nhưng bị các đại tế ti nắm giữ trong tay, tiền bối mặc dù có cơ hội học tập, lại không thích chữ viết quá phức tạp như vậy, càng có khuynh hướng dùng tiếng Trung bản thân quen thuộc, vì vậy, những bản ghi chép nghiên cứu tự nhiên cũng là dùng tiếng Trung khắc lại.
Tùy Viên và Allen phát hiện một thiên văn này đại khái chỉ là một phần của ghi chép nghiên cứu, tuy chưa hoàn toàn thành công, nhưng về lý thuyết đã tương đối thành thục, có thể dùng một loại phương thức nghịch hướng, khiến cho năng lượng thiên nhiên vốn bị ngưng tụ một lần nữa trở lại trong tự nhiên.
Có lẽ, vị tiền bối này cuối cùng còn chưa hoàn thành nghiên cứu của mình, nhưng lý luận của hắn lại làm cho hai mắt Allen không khỏi tỏa sáng, có nguồn gốc đạo gia phù chú chính thống nhất, cộng thêm thú nhân trải qua tôi luyện không ngừng, nghiên cứu tổng kết ra hệ thống năng lượng tự nhiên, cậu ta có thể đem hai cái này này kết hợp với nhau, chân chính hoàn thành nguyện vọng của tiền bối, giải quyết nguy cơ vô cùng cấp bách trước mắt.
Sau khi viết xuống chữ cuối cùng, trong não Allen đã có dàn ý sơ bộ, cậu ta hít một hơi sâu, đem chương phù chú cuối cùng giao cho Tùy Viên: "Phát hiện này rất trọng yếu, còn nhớ nan đề mà lão sư giảng giải cho chúng ta trong trường học không? Tớ nghĩ, có lẽ có nó, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này, ít nhất có thể tiến thêm được một bước."
"Mày đã có ý nghĩ gì à?" Tùy Viên nhìn lướt qua tấm phù chú cuối cùng, không thèm đếm xỉa tới, bất quá Allen đang đắm chìm trong sự kích động không phát hiện: "Đúng vậy."
Tùy Viên hài lòng cười, chỉ cần kịch bản có thể thuận lợi tiến hành, cậu liền an tâm.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của các thú nhân gọi hai người. Tùy Viên và Allen nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, vội vàng chạy ra ngoài, gia nhập đội ngũ chân thú chờ xuất phát.
Tùy Viên quen việc dễ làm bò lên lưng Leonard hóa thành báo đen, mà Allen thì đứng bên hình thú của Sennuo do dự một chút, mới cẩn cẩn dực dực cưỡi lên —— cậu ta hiện tại đã biết hàm nghĩa khi ngồi trên lưng hình thú của chân thú là gì, ánh mắt không kiềm chế được có chút mơ hồ, hai gò má hiện hồng.
Các chân thú còn lại cũng trở thành hình thú, dù sao hình thú bốn chân so với hình người hai chân càng thích hợp chạy nhanh trong tuyết hơn, bọn họ phải thừa dịp thời gian tuyết ngừng rơi quay lại thành trấn, bằng không khi mùa đông thực sự đến, đại tuyết phong sơn, thì thật sự không còn đường sống.
Nằm sấp xuống, đem thân thể dán chặt trên lưng Leonard, Tùy Viên tiến đến bên tai của hắn, nhẹ nói chuyện vừa mới xảy ra.
Leonard đối với chuyện này ngược lại không có hứng thú, bất quá nhìn thấy Tùy Viên vui sướиɠ như vậy cũng phụ họa vài câu, khiến cho Tùy Viên càng vui vẻ ra mặt.
"Kế tiếp thì sao? Em vẫn định dựa theo kịch bản chết như vậy à?" Leonard chậm rãi mở miệng, hỏi.
Tùy Viên khẽ giật mình, vô thức nhẹ gật đầu: "Đúng a."
"Thật là đáng tiếc." Ngữ khí Leonard rất là bình tĩnh, ẩn ẩn mang theo chút tiếc hận. "Không ngờ lần này kịch bản lại xảy ra sớm một năm, anh còn tưởng rằng có thể đợi đến mùa xuân sang năm dưới sự chứng kiến của thú thần chính thức kết làm bầu bạn với em chứ."
Tùy Viên cứng họng: "... Đây căn bản không quan trọng."
"Đúng, không quan trọng, cho nên anh cũng chỉ nói mà thôi." Leonard cười khẽ. "Dù cho không có 'danh phận ', chúng ta vẫn ở cùng một chỗ."
Tùy Viên đem đầu vùi vào lông cổ của Leonard, sau một lúc lâu, có chút rầu rĩ mà hỏi: "Anh... cũng cùng một chỗ à?"
"Cùng một chỗ cái gì? Cùng chết sao?" Leonard cười mà như không cười hỏi lại. "Em đang mời anh cùng chết hả?"
"Tôi chỉ hỏi mà thôi!" Tùy Viên chẳng biết tại sao, cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.
"Cái này còn phải hỏi sao?" Leonard bật cười. "Anh sao lại để em chết một mình được? Chẳng qua đây lần đầu tiên nghe em nói 'muốn theo tôi cùng chết hay không', cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."
Tùy Viên: "... ... ..."
"Hừm hừ, cái gì mà 'muốn theo tôi cùng chết hay không ', đúng là một thằng cha đáng ghét!" 5237 có chút kỳ quái xen vào, lại bị Tùy Viên giống như mọi khi không thèm đếm xỉa.
Tuy tuyết đọng khiến cho các thú nhân đi lại không ít khó khăn, nhưng cũng nhờ trận tuyết ban tặng, nhóm dị thú vốn hoành hành trong rừng cũng biến mất không thấy bóng dáng, đều trước thời gian về tới sào huyệt của mình, chờ đợi trời đông giá rét giá lâm.
Mất chút công phu, đoàn người Tùy Viên rốt cục cũng hữu kinh vô hiểm
(có sợ hãi nhưng không có nguy hiểm) quay trở về thành trấn, lúc bọn họ đi vào trước cửa nhà, song thân đã sớm nhận được tin tức của thủ vệ đầu trấn biết được bọn họ trở về dĩ nhiên đã nóng nảy chờ ở cửa ra vào, khi chân chính nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, lo lắng trong lòng giờ mới buông xuống.
Nhìn thấy thằng con cả vốn tưởng rằng đã chết trong rừng và thằng út không để ý an nguy của mình tự tiện xông vào tùng lâm, phản ứng đầu tiên của hai cụ già thú nhân luôn lo lắng trong đoạn thời gian này không phải là vui đến chảy cả nước mắt, mà là xông lên, không lưu tình chút nào cho hai thằng con trai mỗi đứa một cái bạt tay.
Tùy Viên bị đánh đến mê man, không đợi cậu kịp phản ứng, Leonard chưa hóa thành hình người liền kéo cậu cùng phụ thân của cậu cách ra, dùng một bộ tư thái người bảo vệ tuyệt đối hướng chân thú tuổi già lộ ra răng nanh. Mà Sennuo không có người bảo vệ (?) thì dưới ánh mắt kinh ngạc của Allen cúi đầu xuống, lỗ tai cũng cụp xuống dưới, trong cổ họng vang lên tiếng lẩm bẩm nhu hòa ý tứ cầu xin tha thứ, lập tức khiến cho á thú tuổi già hai mắt rưng rưng ôm vào trong ngực.
"Thằng nhóc, mày làm gì!" Tuy đã lớn tuổi, nhưng khí thế phụ thân Tùy Viên vẫn rất khỏe, hướng Leonard trừng mắt, không có chút nào yếu thế. "Eli vẫn còn là hài tử của gia tộc Forcen chúng ta, không tới phiên mày nhúng tay ni! Dám lừa gạt Eli đi tùng lâm, nếu như không phải mày dung túng, nó nào dám có lá gan lớn như vậy! Khoản nợ này tao còn chưa tính với mày đâu!"
Leonard thoáng thu liễm biểu tình uy hϊếp xuống, nhìn nhìn cha vợ tương lai không chịu nhường một bước, lại nhìn lướt qua Tùy Viên sau lưng cúi đầu khoe mẽ, cuối cùng chỉ đành phẫn nộ lắc lắc cái đuôi, không cam lòng dịch chuyển thân thể.
Gừng càng già càng cay, thấy Leonard dễ dàng kinh sợ lão nhân rốt cục hài lòng, cuối cùng sau khi hung hăng trừng Leonard, liền dưới đôi mắt trông mong soi mói của hắn giống như khoe khoang kéo Tùy Viên vào trong ngực, đau lòng sờ lên cái chỗ vừa mới tát một cái —— tuy lúc trước muốn hảo hảo giáo huấn thằng con tùy hứng làm bậy, nhưng khi nó chân chính đứng ở trước mặt mình, thật đúng là không thể nào hạ thủ được a...
Sennuo, Allen, Tùy Viên, Leonard, người đi đều đã bình an trở về, liền vốn cho là sẽ không còn được gặp lại cũng khỏe mạnh xuất hiện, gia tộc Forcen mấy ngày trước còn tình cảnh bi thảm, bây giờ tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ, mà Allen thì nghỉ ngơi một ngày sau thì lập tức mang theo bản sao văn tự bái kiến lão sư môn phù chú trong trường học, đem phát hiện của mình nói ra.
Đối với chuyện này, lão sư môn phù chú hiển nhiên phi thường coi trọng, lập tức triệu tập nhân thủ nghiên cứu, Allen tự nhiên cũng ở trong số đó, về phần Tùy Viên... Cậu cũng làm người trong cuộc bị kéo đến. Dù sao, cậu cũng là người nổi bật nhất trong đám người trẻ tuổi giỏi chế tạo phù chú, lại được Allen hết lòng, nhiều người thì nhiều thêm một phần lực lượng.