Chương 58:
Không biết là có phải do lực hấp dẫn của chân thú đối với á thú không, khi Tùy Viên bị Leonard ôm cả người vào trong ngực, chỉ cảm thấy khí tức của đối phương vây quanh chính mình, khiến cả đầu cậu trở nên mê muội, thân thể không tự chủ được nóng lên, mềm yếu vô lực.
5237 không biết đã sớm chạy đi đâu, không biết đây là lần thứ...... mấy ở thời khắc mấu chốt vứt bỏ cậu không thèm để ý, Tùy Viên cố gắng co rút thân thể, dùng mọi khả năng giảm bớt tiếp xúc với da thịt của Leonard, lại bị hắn thuận thế ôm từ phía sau.
Tỉ mỉ hôn xuống làn da vô cùng nhẵn nhụi của á thú vị thành niên, hơi dùng lực mυ"ŧ ra một loạt vết đỏ, một tay Leonard vòng qua eo Tùy Viên, kéo cậu dán sát vào lòng ngực mình, tay kia thì dời xuống l*иg ngực, thưởng thức khuôn ngực đỏ bừng.
Lỗ tai mẫn cảm bị nhẹ nhàng gặm cắn, giống như là bị hoảng sợ mà không ngừng lay động, đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt thăm dò đi vào lỗ tai lông xù, phun ra nhiệt khí làm cho thân thể Tùy Viên cũng hơi hơi phát run, sóng nhiệt từng đợt rồi lại từng đợt làm cậu nhịn không được cả ngón chân cũng cuộn lại, hoàn toàn áp chế không nổi khát vọng trong cơ thể đang kêu gào đòi đi ra.
Không thể không nói, thân thể á thú thật sự là quá mức nhạy cảm, mẫn cảm đến mức làm cho Tùy Viên hốt hoảng không đoán được.
Cái đuôi mảnh khảnh bị cái đuôi Leonard quấn lên, như là dây mây ký sinh cuốn chặt chẽ, thong thả mà mập mờ trượt, mang theo hương vị tình sắc vuốt ve làm cho xương sống Tùy Viên cũng run rẩy một hồi, truyền thẳng đến đại não vốn đã không còn thanh tỉnh.
Tùy Viên giãy dụa thân thể, vô thức ma sát nam nhân sau lưng, mà động tác đối phương hiển nhiên cũng có chút vội vàng, không hề thoả mãn với khıêυ khí©h lưu tại mặt ngoài.
L*иg ngực vốn đã bị tàn sát bừa bãi tay chuyển qua bên môi, không nhẹ không nặng vỗ về chơi đùa cánh môi bởi vì thở dốc mà hơi hơi mở ra, sau đó cố gắng thăm dò vào. Tùy Viên giật mình một cái, quay đầu né tránh, tràn đầy cảnh giới nhìn về Leonard sau lưng.
Leonard cũng không ép buộc, ngược lại thuận thế thoáng thả lỏng một chút, trong giọng nói nhu hòa mang theo hống dụ: "Ngoan, liếʍ một cái, đây là vì muốn tốt cho em, anh quên chuẩn bị đồ làm trơn, em sẽ bị thương đó."
Tùy Viên hoài nghi nhìn xem Leonard, cậu đã sớm không còn phải trẻ nhỏ hiển nhiên không còn tin cái tên mưu đồ bất lương rõ rành rành này, Leonard có chuẩn bị mà đến lại quên chuẩn bị đồ "trọng yếu" như vậy, trăm phần trăm là hắn cố ý.
...... Nhưng cho dù cố ý thì thế nào? Leonard không lấy ra, Tùy Viên lại không có biện pháp nào.
Nhìn thấy Tùy Viên chần chờ, Leonard cười khẽ một tiếng, thân thủ cởi bỏ dây lưng bên hông mình, thuần thục cởi sạch quần áo còn sót lại trên người mình, quang minh chính đại ý bảo Tùy Viên nhìn về phía hạ thân của mình, nghiêm túc cường điệu nói: "Của chân thú so với nhân loại còn muốn lớn hơn một ít, em thật sự sẽ bị thương đó."
Tùy Viên: ".................."
Tùy Viên chưa từng từ trên giường thoát được vận mệnh bị chà đạp giãy dụa thật lâu, rốt cục vẫn không tình nguyện hơi hơi há miệng, đem hai ngón tay của Leonard ngậm vào trong miệng.
Khoang miệng Tùy Viên ấm áp mà ướŧ áŧ, tựa hồ chỉ hàm chứa hai ngón tay cũng có chút chật chội, ánh mắt Leonard một mảnh âm u, ngón tay chậm rãi đảo loạn, truy đuổi trêu chọc đầu lưỡi Tùy Viên, dẫn tới đối phương bất mãn hừ nhẹ, như là tiếng mèo kêu khiến người ta trìu mến.
Thiếu niên tai mèo trần trụi co rúc ở trong ngực, lông mi rũ xuống, vẻ mặt thành thật chống cự lại ngón tay trong miệng tuyệt không thành thật quấy rầy, da thịt toàn thân nổi lên màu trắng nhạt, bóng loáng nhẵn nhụi, Leonard khó có thể nhẫn nại khẽ nhúc nhích hầu kết, cái đuôi không bị khống chế cọ bên cạnh giữa hai chân đối phương, sau đó chậm rãi dời đi, cuối cùng đem đuôi nhẹ nhàng sờ vào cửa sau đang đóng chặt của thiếu niên.
Tùy Viên bị sợ nhảy dựng, cửa huyệt theo phản xạ co rụt lại, đem dị vật đẩy ngoài cửa, mà cái đuôi kia cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ nhàng mà dọc theo đi vòng quanh nơi đó, tựa hồ là đang kiên nhẫn trấn an — rõ ràng vốn là một hung khí có thể dễ dàng quất nát cả xương cốt, lại ôn nhu khiến người ta hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Tùy Viên căng cứng cái mông, thời gian dài cơ bắp liền có chút mỏi nhừ, hơn nữa Leonard đang khi dễ miệng cậu, động tác trên người dần dần dời đi chú ý của cậu, vừa mới buông lỏng một lỏng, cái đuôi như cuối cùng cũng tìm được cơ hội không chút dây dưa đỉnh đi vào, chỉ tiếc phần đầu mới thăm dò đi vào, đã bị Tùy Viên kịp phản ứng vội vàng kẹp lấy.
Leonard hô hấp càng trở nên dồn dập, cảm giác cái đuôi bị cửa huyệt ghìm chặt làm hắn rốt cuộc không thể nào nhịn được nữa, rốt cục rút ngón tay đang đùa bỡn miệng lưỡi Tùy Viên ra, đem thiếu niên vốn đang dựa lưng cuộn tròn trong lòng ngực của hắn để nằm ngang, kéo đùi phải có chút cứng ngắc của cậu, đem cong lên.
Sau đó, cửa huyệt hồng nhạt vẫn đang hàm chứa cái đuôi màu đen không hề che xuất hiện ở trước mắt của hắn, khiến hô hấp Leonard ngừng trệ.
"Thả lỏng, anh lấy cái đuôi đi ra." Giọng nói Leonard khàn đặc, ôn nhu trấn an, ngón tay vừa rồi bị khoang miệng ướŧ áŧ bôi trơn đang kìm nén đặt tại cửa huyệt đang co rút lại.
"...... Sau đó đem ngón tay bỏ vào chứ gì." Tùy Viên đã sớm không còn là Ngô Hạ A Mông(*) dễ bị lừa gạt nữa, lập tức nhìn thấu âm mưu của đối phương.
(*) Ngô hạ a mông: (cái này ta đọc từ baike + những tri thức của wiki nên ko biết có chính xác không), vốn là để chỉ danh tướng Lã Mông của ở thời Tam Quốc, ông này nhà nghèo không được đi học nhưng vẫn dành được rất nhiều chiến công, về sau được dùng để châm biếm người không có học thức.
Leonard cười to, nhẹ trả lời: "Đúng."
Tùy Viên: ".................."
"Có bản lĩnh, em cứ kẹp như vậy cả đời đi." Nhìn thấy Tùy Viên bất vi sở động, Leonard "hảo tâm" mà "đề nghị".
Tùy Viên đương nhiên không có khả năng kẹp cả đời, cho nên không thể không nơm nớp lo sợ bắt đầu thả lỏng, Leonard hài lòng cười tươi, cái đuôi tinh nghịch dò xét ở bên trong, rồi mới dưới ánh mắt phẫn nộ của Tùy Viên luyến tiếc rút ra — đương nhiên, ngoại trừ cái đuôi, hắn càng muốn bỏ vào một cái khác vào.
So với cái đuôi lông xù, Tùy Viên hiển nhiên đối với ngón tay càng thêm quen thuộc, còn có...... cảm giác an toàn? Sau khi trơ mắt nhìn Leonard đem ngón tay vươn vào hậu huyệt, Tùy Viên xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, bỏ qua một bên tầm mắt — hôm nay cậu đã biết loại hành vi này hẳn là nên thẹn thùng , cho nên...... cậu thuận lý thành chương có chút ngượng ngùng.
Dũng đạo vốn khô cạn được Leonard kiên nhẫn di chuyển dần dần phân bố ra chất lỏng bôi trơn, Leonard có chút kinh ngạc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tùy Viên như cũ hoàn toàn không biết gì cả, khẽ cười thăm dò vào ngón tay thứ hai.
Hai ngón tay ấm áp bên trong gãi cạo khuếch trương, khiến càng nhiều chất lỏng được tiết ra, hậu huyệt Tùy Viên mềm hoá phi thường nhanh, làm như không thể chờ đợi được mà bao lấy ngón tay Leonard, làm hắn rất muốn cứ như vậy đem phân thân đã bành trướng đến lớn nhất của mình trực tiếp vùi sâu vào, lại vẫn sợ hãi sẽ làm bị thương đến thân thể chưa trưởng thành, lần đầu thừa nhận, chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.
Cúi đầu hôn đôi môi Tùy Viên, lưỡi Leonard đùa giỡn đôi môi của cậu, cố gắng giúp cậu thả lỏng xuống, mà ngón tay hoạt động ở hậu huyệt cũng dần dần gia tăng trứ, cho đến khi chỗ đó đã mềm mại ra để có thể hoàn toàn thích ứng.
Rút ngón tay ra, dịch nhờn trong suốt được ngón giữa kéo ra thành một sợi tơ lóng lánh, Tùy Viên có chút tò mò lại có chút quẫn bách nhìn Leonard đang cẩn thận xem xét chất lỏng đang bám trên ngón tay, nghe hắn cười khẽ một tiếng: "Quả nhiên, thế giới này á thú giống nữ nhân bình thường, cái chỗ kia so với nam nhân càng thêm thích hợp ân ái."
Tùy Viên: ".................."
— cậu có thể giả vờ cái gì cũng không nghe thấy được không?
Chứng kiến hai gò má Tùy Viên trướng đỏ lên, Leonard hài lòng nheo mắt lại, đầu lưỡi liếʍ liếʍ trên ngón tay, không ngoài ý liệu chứng kiến Tùy Viên trừng lớn con mắt, cười bình luận: "Hương vị rất ngọt."
Tùy Viên nghẹn một chút, nhìn như là rất chân thành hỏi:"............ Anh không cảm thấy ghê tởm sao?"
"Bất cứ thứ gì trên người của em, sao anh lại thấy ghê tởm được......" Leonard lời còn chưa dứt, gương mặt vốn đang mỉm cười đột nhiên ngừng trệ, giống như đang đè nén một cái gì đó mà trở nên méo mó.
Tùy Viên sợ hãi kêu một tiếng, không đợi cậu có động tác, nam nhân đang ở trên người cậu hóa thân thành báo đen, thân thể thon dài mà uy mãnh, một đôi thú đồng
(đồng tử của thú) màu tím sậm chăm chú nhìn cậu, kiềm chế gầm nhẹ một tiếng.
Tùy Viên: ".................."
Cùng báo đen nhìn nhau ba giây đồng hồ, Tùy Viên ý thức được xảy ra chuyện gì mạnh mẽ động thân, muốn tránh ra, lại bị báo đen dễ dàng nâng lên móng vuốt đè lại bả vai. Tuy móng vuốt đã được thu vào đệm thịt, hoàn toàn không có thương hại đến làn da Tùy Viên, nhưng xúc cảm thô ráp kia lại khiến lông tóc cậu dựng đứng, khóc không ra nước mắt: "Leonard anh đây là đang tìm đường chết sao! Anh liếʍ nó làm gì!"
"Anh thật không ngờ thứ kia lại có hiệu quả thôi tình rõ ràng như vậy." Thanh âm Leonard truyền đến, hiển nhiên cũng có chút vô thố cùng hối hận. "Tuy lúc nãy đã mềm hoá không sai biệt lắm, nhưng mà không biết em bây giờ còn có thể thừa nhận không."
"Không biết rõ thì mau thả tôi ra a!" Tùy Viên thiệt tình muốn khóc rồi, đột nhiên thú x nhân đây căn bản không khoa học! Hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt được không!
...... Không đúng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý xong cũng không được!
"Thật có lỗi, cái này anh hoàn toàn làm không được." Leonard tiếc nuối nói. "Chẳng qua nếu như chất lỏng kia có thể làm cho chân thú hóa hình thú, vậy thì nói rõ á thú tất nhiên cũng là có thể chịu đựng được, nói không chừng, cảm giác như vậy chắc là rất tốt?"
"Anh cho tôi là đứa trẻ lên ba dễ bị lừa vậy sao......" Tùy Viên thì thào trả lời, không hề có sức phản kháng nhìn con báo đang đặt ở trên người mình đem hung khí phần dưới dữ tợn chống ở huyệt khẩu của mình, thong thả mà lại kiên định đẩy ra thành thịt, cắm vào.
Thân thể dần dần bị tràn đầy, cảm giác chướng bụng khiến Tùy Viên nhịn không được rêи ɾỉ lên tiếng, may mà bộ vị kia của á thú quả thật...... thật là thích hợp ân ái, cũng không có cảm giác không thể chịu đựng được đau đớn. Tùy Viên giơ tay lên, để hả giận mà túm da lông trơn bóng như nước ở cổ báo đen, mà báo đen giống như là bị kí©h thí©ɧ mà gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ vọt toàn bộ đi vào, đồng thời cúi đầu há miệng ở cổ họng Tùy Viên.
Tùy Viên hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, bản năng thân thể làm cậu cảm thấy như vậy mới là chính xác, cả người thậm chí tính cả tinh thần đều chấn phấn.
Thứ cứng rắn mà cực nóng dừng lại trong cơ thể cậu, thành thịt non mềm trơn ướt như là có ý thức tự chủ co rút lại mυ"ŧ lấy, cảm nhận được Tùy Viên thích ứng, báo đen trên mình dần dần hăng say đong đưa ở phần eo, vô luận là lực lượng hay là tốc độ nhân loại cũng không có khả năng bằng được, lại càng không cần phải nói đến...... sức bền bỉ.
Động tác của báo đen càng lúc càng nhanh, ở sâu trong yết hầu phát ra gầm nhẹ đầy say mê, mỗi một lần đều tiến vào thật sâu trong cơ thể Tùy Viên, luật động ra vào mạnh mẽ làm cho kɧoáı ©ảʍ như cơn sóng thủy triều dập dờn , thân thể mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© rất nhanh liền quăng mũ cởi giáp, Tùy Viên mềm mềm khẽ kêu một tiếng, bắn ra bạch trọc, hai tay ôm chặt lấy cái cổ báo đen, thân thể cũng không tự giác được căng cứng lại, giơ lên, đem đầu vùi sâu vào dưới da lông của báo đen.
"Nhanh vậy?" Yết hầu báo đen lay động, mang chút ý cười, như đang chế nhạo, lại như đang khoe khoang. "Anh vẫn còn sớm lắm nha."
Chỉ tiếc, giờ này khắc này Tùy Viên hoàn toàn không còn tâm tư chấp vặt cùng hắn, đầu óc trống rỗng nhận thức dư âm sau cao trào, dũng đạo không tự giác xoắn lấy tính khí đang dâng trào trong cơ thể.
Rất nhanh, báo đen cũng hoàn toàn không có tinh lực nở nụ cười, cảm giác dao thịt bị gông cùm xiềng xích trói chặt làm hắn không rảnh phân tâm, chỉ tuân theo bản năng tiếp tục đuổi theo kɧoáı ©ảʍ chồng chất, cơ hồ là toàn bộ hút ra, lại ngang ngược toàn bộ sâu đảo đi vào, dẫn tới Tùy Viên vừa mới hoàn hồn lại một lần nữa bị kéo vào dòng nước xoáy du͙© vọиɠ, chỉ có thể theo đối phương tàn sát bừa bãi mà vô lực đung đưa.
Không biết giằng co bao lâu, trận tình ái này giống như cuồng phong bạo vũ làm thân thể Tùy Viên hiện tại được xưng tụng là mảnh mai hoàn toàn không có cách nào thừa nhận. Thẳng đến khi đối phương lần nữa cắn cổ của cậu, phân thân trướng đại, tiến sâu vào trong dũng đạo mềm mịn, Tùy Viên dưới sự kí©h thí©ɧ đau đớn mà tỉnh táo lại, mà tiếp theo là một cỗ chất lỏng nóng rực tuông trào ở phía sau, khiến cơ thể cậu căng trướng vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối phương.
Báo đen trên người cuối cùng cũng an phận xuống, tựa hồ có chút áy náy buông miệng ra, lưỡi thô ráp liếʍ láp dấu vết bị cắn trên cổ Tùy Viên, sau đó dọc theo lưng dời xuống, thân mật mà trấn an.
Tùy Viên nhắm lại con ngươi, không phải không thừa nhận, chính mình bị đối phương liếʍ lấy phi thường thoải mái, tựa hồ mỏi mệt lúc trước đều giảm bớt, cả người lười biếng.
— chỉ có điều......
"Anh mau ra ngoài trước......" Lỗ tai Tùy Viên run rẩy, cả người oa dưới thân báo đen, tùy ý hắn liếʍ láp mấy lần ở nửa người trên, vô lực lẩm bẩm giật giật thân thể, cố gắng đem cái thứ vẫn còn cắm thật sâu trong cơ thể mình đẩy ra. "Bụng trướng lắm, rất khó chịu......"
Động tác báo đen đình chỉ, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Nếu như em không nghĩ lại muốn một lần nữa, không cần phải dùng ngôn ngữ đến khıêυ khí©h anh."
Tùy Viên: "............ Tôi chỉ là đang nói thật mà......"
Cuối cùng, báo đen không tình nguyện mà rút phân thân của mình ra, ngay lập tức bạch trọc trong dũng đạo theo ma sát chảy ra cửa huyệt đỏ bừng, trắng hồng đan vào nhau cực kỳ da^ʍ mỹ, khiến cho báo đen biết rõ nhất định phải dời ánh mắt đi lại hoàn toàn không cách nào nghe theo đại não chỉ huy, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Chỉ tiếc, Tùy Viên đã mỏi mệt đến đầu óc hỗn loạn lại hoàn toàn không biết rõ nguy hiểm lại rơi xuống, trở mình tìm một tư thế thoải mái cọ cọ chăn đệm, nhắm mắt lại. Theo động tác của cậu, lại một cỗ dịch màu trắng tuôn ra, dẫn tới đôi mắt báo đen càng sâu hơn, hắn cúi đầu xuống, dùng mũi ôn nhu khẽ chạm vào cửa huyệt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu, sau đó lè lưỡi, thậm chí đem lưỡi xoáy đi vào, đâm vào bên trong.
Dũng đạo vừa mới bị chà đạp căn bản vô lực ngăn cản đầu lưỡi xâm lấn, đầu lưỡi thô ráp lại linh hoạt lập tức khiến Tùy Viên rêи ɾỉ một tiếng, thân thể dịch chuyển lên trên muốn tránh ra, rồi lại bị hắc báo nâng chân trước đè lại.
"Anh còn muốn làm gì...... Tôi chịu không được ...... Mau dừng tay...... Không đúng là im miệng!" Giọng nói Tùy Viên phát ra rung động, cực lực khẩn cầu.
Báo đen rốt cục đem đầu lưỡi rụt trở về, liếʍ liếʍ môi, cực kì chính nghĩa mà nói: "Anh giúp em lấy mấy thứ bên trong ra, nếu như em không muốn mang thai."
Tùy Viên giật mình một cái, lúc này mới ý thức được chính mình hiện tại là "á thú" biết mang thai, cả người lập tức rối loạn! "Nhanh! Vậy anh nhanh làm đi!"
Hắc báo: ".................."
— có một người yêu dễ bị lừa gạt như vậy thật không hiểu là phúc hay là họa......
Đương nhiên, là phúc hay là họa tạm thời không quản, phúc lợi tới tay khẳng định là không thể bỏ qua. Báo đen lập tức biết nghe lời cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi yêu thương cửa huyệt run run rẩy rẩy, đóng đóng mở mở, quả thực muốn ngừng mà không được.
"Sẽ không thật sự mang thai chứ? Vạn nhất mang thai thì làm sao bây giờ!" Tùy Viên dù cho bị đầu lưỡi chọc lần nữa khiến toàn thân đều trở nên đỏ ửng, phân thân cũng hơi hơi đứng thẳng, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm một cái tin tức không xong này.
"Anh cho rằng, trong cơ thể em phân bố dịch nhờn có thể làm cho chân thú biến thân, như vậy khi giao hợp hẳn là càng có thể làm cho á thú thụ thai." Báo đen nghiêm túc phân tích.
Tùy Viên sắp khóc rồi.
"Bất quá, yên tâm đi, em còn chưa trưởng thành mà." Báo đen an ủi.
"...... Vị thành niên sẽ không mang thai sao?" Tùy Viên chờ mong hỏi.
Báo đen: "......Anh chỉ tùy tiện nói thôi."
Tùy Viên: "..................QAQ"